Chương trước
Chương sau
Vào canh hai, một bóng đen từ trong cửa sau phủ đệ Lý Trân đi ra, gã mặc một bộ dạ y, sau lưng có một bao vải, bao vải dài dài, dường như là hình một quyển trục, hắc y nhân cực kỳ cảnh giác quan sát bốn phía một lát, bước chân dần nhanh hơn, cuối cùng biến thành một đường chạy gấp, thoải mái phi qua tường của phường, chạy về hướng tây.
Khi bóng dáng hắc y nhân vừa biến mất, trong một hẻm nhỏ đối diện phủ đệ Lý Trân cũng lóe ra mấy cái bóng đen, bọn họ rất nhanh đuổi theo, cũng bay qua tường của phường, đuổi theo về hướng hắc y nhân biến mất.
***
Trời còn chưa sáng rõ, xe ngựa của Lai Tuấn Thần đã ra khỏi cửa phủ, chạy về hướng Hoàng thành, càng xe treo một đèn lồng màu vỏ quýt, trên có năm chữ đen to “Ngự sử Trung thừa Lai”, trên ánh đèn sáng ngời cực kỳ rõ ràng.
Trên đường cũng có vài chiếc xe ngựa của đại thần đi về phía Hoàng Thành để dự triều sớm, nhưng bọn họ dường như vô cùng sợ hãi Lai Tuấn Thần, thấy xe ngựa của Lai Tuấn Thần liền từ xa đã tránh, sợ như rắn rết. Trong xe ngựa, xuyên qua cửa sổ Lai Tuấn Thần lạnh lùng nhìn mấy cỗ xe ngựa thấy xe gã liền tránh né, đối với cảm giác sợ hãi này gã từ sớm đã quen thuộc, cũng cực kỳ thích loại cảm giác này, gã thích người khác sợ mình.
Khi còn nhỏ, phụ thân đối với gã đã khắc nghiệt, gia bạo, tạo thành tính cách gã vặn vẹo rất nhiều, gã quên không được những lần khủng bố gã đã trải qua trong căn hầm hắc ám, hạt giống khủng bố này ở trong lòng gã dần mọc rễ nảy mầm, cuối cùng kết thành một loại quả bạo lực, làm trong lòng gã hoàn toàn là sự lăng nhục, lột da, rút gân, móc mắt, từ trong nội tâm muốn cưỡng gian rồi giết chết, đủ loại khổ hình tàn ác, gã cảm thấy như vậy là rất đẹp.
Tuy nhiên sau khi tiêu diệt và phá hủy vô số gia đình, gã cũng biết tội ác của mình chồng chất, như vậy thì mới bảo vệ được bản thân mình, không trở thành tay sai bị nấu trong đỉnh của nữ hoàng đế, đó là trước mắt gã đã vắt hết óc suy nghĩ mọi việc.
Gã đã phát hiện một đường ra, đó là Võ Tam Tư, chỉ cần có thể ôm chặt bắp đùi của Võ Tam Tư, đưa y lên ngôi vị Hoàng đế, như vậy gã giữ được công lập quốc, trở thành khai quốc công thần, nếu không thì cũng sẽ không bị thanh toán, hơn nữa gã sẽ càng thêm huy hoàng, con đường làm quan rộng mở.
Hiện tại Võ Tam Tư đã cùng gã hòa giải, song phương bắt đầu liên kết đối phó Hưng Đường Hội, nếu đào ra được bí mật của Lý Trân, nắm được chứng cứ của Hưng Đường Hội, hoàn toàn có thể lật đổ được huynh đệ Lý Hiển và Lý Đán, sẽ trở thành lần khiêu chiến lớn nhất đời này của Lai Tuấn Thần.
Lúc này, Sách Văn mặc hắc y phóng ngựa đuổi theo, gia nhập vào bên trong hộ vệ của Lai Tuấn Thần, gã từ bên ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói:
- Trung thừa, có tin tình báo cần báo cáo.
- Nói đi, tra được cái gì?
Lai Tuấn Thần lạnh lùng hỏi.
- Là về Lý Trân.
Lai Tuấn Thần tinh thần lập tức rung lên, liền vội vàng hỏi:
- Nói mau, có tin tức gì?
- Huynh đệ chúng ta tối qua phát hiện hắn lúc canh hai rời khỏi phủ, lưng đeo một quyển trục.
- Sau đó thì sao? Nói trọng điểm, hắn đi đâu?
Lai Tuấn Thần không kiên nhẫn cắt đứt lời Sách Văn dông dài báo cáo.
Sách Văn vội vàng nơm nớp lo sợ nói:
- Hắn biết mất trong chùa Tịnh Thổ, ước chừng sau nửa canh giờ hắn mới đi ra, nhưng trên người không còn cái bọc nữa.
- Chùa Tịnh Thổ!
Lai Tuấn Thần mày nhăn chặt lại, chẳng lẽ bảo tàng bí mật của Lý Trân ở trong Tịnh Thổ Tự ư?
Lai Tuấn Thần biết rằng bảo tàng dễ đặt ở gần Lân Chỉ Tự, nhưng sau khi truy sát Tiết Hoài Nghĩa, Lân Chỉ Tự đã bị san thành bình địa, địa cung đều bị lấp kín, không nghĩ tới Lý Trân lựa chọn Tịnh Thổ Tự, gã trầm ngâm thật lâu sau lại hỏi:
- Có thể khẳng định người kia là Lý Trân sao?
- Có thể khẳng định, hắn không che mặt, hắn từ trong phủ đi ra, huynh đệ chúng tôi thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Lai Tuấn Thần có chút đắc ý mỉm cười, gã tuy rằng tổn thất một bức bút tích của Ngu Thế Nam nhưng lại tra được hang ổ bí mật của Lý Trân, đây cũng coi như thả con tép bắt con tôm đi (thả con săn sắt bắt con cá rô).
- Làm không tồi.
Lai Tuấn Thần khen.
Sách Văn được khích lệ, trong lòng gã hết sức kích động, cảm thấy cần biểu hiện tốt một lần, gã lại thấp giọng nói:
- Cần thuộc hạ dẫn người đi điều tra Tịnh Thổ Tự, đào ra sào huyệt của hắn hay không?
Lai Tuấn Thần ngẫm nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Trước khi tìm được vị trí chính xác thì tạm thời đừng rút dây động rừng, có thể bắt tay vào điều tra từ tăng nhân trong chùa, bọn họ nhất định có người biết sào huyệt của Lý Trân ở đâu, ngươi trước tiên cần tìm người biết sự tình.
- Ty chức đã rõ.
Lai Tuấn Thần lại nói:
- Mặt khác bảo huynh đệ ngươi đem Trang Văn Thái chuyển đến Đại Lý Tự, gắng sức làm bí mật một chút, tên đó là một nhân chứng trọng yếu, không được có gì sơ xuất.
- Ty chức đã rõ.
Sách Văn thi lễ, liền quay đầu ngựa đi mất, Lai Tuấn Thần chậm rãi nhắm mắt lại, gã cảm giác không nên chỉ đem mục tiêu đặt trên người Lý Trân, nhất định phải đồng thời tìm ra nhược điểm của Lý Đán hoặc Lý Hiển, cuối cùng để bọn họ với Lý Trân liên hệ với nhau, chỉ có như vậy, về sau lật đổ Lý Trân, Lý Đán và Lý Hiển cũng ngã theo.
Thông qua gã quan sát thời gian này, Lý Hiển bị Thánh Thượng giám thị kín đáo, Lý Hiển cũng không ra khỏi cửa một bước, dường như vô cùng đáng tiếc, ngược lại Lý Đán vô cùng tự do, rõ ràng còn có thể đi ra ngoại thành chơi, như vậy y có thể lợi dụng cơ hội này, âm thầm lui tới với triều thần không?
Lai Tuấn Thần lại nghĩ tới Thánh Thượng trước sau bãi miễn Địch Nhân Kiệt và Lý Đức Chiêu là hai tướng quốc, không phải chính là vì bọn họ trước đây có quan hệ mật thiết với Lý Đán ư? Điều này nói rõ Thánh Thượng càng kiêng kị Lý Đán hơn, bà thả lỏng giám thị đối với Lý Đán, chính là nói bà có thâm ý khác, trong lòng Lai Tuấn Thần nhanh chóng tạo ra một kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận nhắm vào Lý Đán.
***
Lộc Ô sơn trang của Lai Tuấn Thần là từ trong tay Võ Thừa Tự đạt được, nó ở chân núi Bắc Mang Sơn phía đông bắc Lạc Dương rộng khoảng năm mươi khoảnh (1 khoảnh = 100 mẫu TQ= 6,6667 hecta),thảo nguyên rộng lớn, rừng rậm tươi tốt, còn có một phần là hồ nước ánh sáng dập dờn, bốn phía hồ nước kiến tạo mấy trăm tòa đình đài lầu các lớn nhỏ, là một trong những trang viện có phong cảnh đẹp nhất ở Lạc Dương.
Tòa trang viên ẩn giấu phần lớn tiền tài do Lai Tuấn Thần cướp đoạt và mười mấy tuyệt đại giai nhân, còn có trên trăm thị nữ và gia nhân. Để bảo hộ tài bảo và giai nhân của mình, Lai Tuấn Thần riêng ở trong trang viên bố trí hai trăm tên võ sĩ Hắc Lại, bốn phía được cải tạo thành tường cao và tháp canh, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.
Trước mắt, Lộc Ô sơn trang do đệ của Sách Văn là Sách Anh quản lý, tuy nhiên võ sĩ Hắc Lại lại do cháu của Lai Tuấn Thần là Giáo úy Lai Phong tới phụ trách, hai bên có trách nhiệm khác nhau, không can thiệp chuyện của nhau, tuy nhiên buổi chiều hôm đó, Sách Anh tìm Giáo úy Tạ Phong, đem một tờ mệnh lệnh đưa cho y, lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh của Lai Trung Thừa, ngươi tự mình xem rồi xử lý đi.
Tuy rằng Sách Anh và Lai Phong có phạm vi phụ trách bất đồng nhưng quan hệ hai người lại không tốt lắm, nguyên nhân là vì một nữ nhân. Sách Anh nhìn trúng một thị nữ xinh đẹp trong hoa viên, hai người quan hệ khá thân thiết, nhưng không ngờ một tháng trước Lai Phong thừa cơ hội Sách Anh không ở trang viên mà cưỡng đoạt thị nữ xinh đẹp này, chọc giận Sách Anh.
Mặc dù Lai Tuấn Thần đã hòa giải mối quan hệ hai người, cũng trấn an Sách Anh nhưng gã trước sau thiên vị tộc cháu mình, cũng không kêu cháu mình đem thị nữ kia trả lại cho Sách Anh, trong lòng Sách Anh cực kỳ bất mãn, hai người mặt dù cùng trang viên, gặp mặt cũng không nói câu gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.