Bởi vì Lý Trân phản ứng đúng lúc, hắn chạy tới huyện Giang Dương sớm hơn Đô úy Trang Văn Thái, hắn suất lĩnh mấy trăm binh lính, trời mới vừa sáng đã đuổi đến Bắc môn bên ngoài thị trấn, lúc này cửa thành mở rộng ra, Lý Trân không ngờ phát hiện không ít người đang kinh hoảng từ bên trong thành chạy trối chết, Tửu Chí tiến lên bắt được một gã nam tử, kéo tới trước mặt Lý Trân. Lý Trân ở trên ngựa cúi đầu hỏi: - Bên trong thành xảy ra chuyện gì? Nam tử sợ tới mức cả người phát run, lắp bắp nói: - Có bại binh... trốn về thị trấn, đang ở trong thành. Cướp bóc. Lý Trân giận dữ, đây nhất định là quân đội của Lý Nguyên Gia trốn về rồi. Hắn quay đầu lại ra lệnh: - Theo ta vào thành, gặp được bại binh cướp bóc, giết không luận tội. Hắn rút trường kiếm ra, suất lĩnh mấy trăm người giết vào thị trấn, trong huyện thành Giang Dương loạn thành một bầy, rất nhiều nhà mang con gái trên đường chạy trốn, đứa nhỏ kinh hãi khóc lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào sợ hãi. Gần trăm bại binh trốn về Giang Dương huyện, nhân cơ hội cướp bóc cửa hàng và kho hàng trong Giang Dương huyện, một số gia đình giàu có cũng đập cửa, bại binh nhất loạt xông vào. Lý Trân suất quân vọt vào thị trấn, vừa lúc gặp được hơn mười tên bại binh chuẩn bị ra khỏi thành, bọn họ vẻ mặt rạng rỡ, thu hoạch phong phú, mang theo bao lớn bao nhỏ, còn khiêng thiếu nữ đang khóc sướt mướt. Địch Yến tức giận đến nổi trận lôi đình, quát to một tiếng, giục ngựa xông tới, nàng ở trên ngựa vừa tung người, quay vòng trên không trung, nhảy vào giữa bọn địch, xuất kiếm như điện, một kiếm đâm chết một gã bại binh khiêng thiếu nữ. Nàng kéo thiếu nữ từ trên mặt đất lên, đẩy sang bên đường: - Nhanh về nhà đi. Thiếu nữ không kịp cảm kích liền thất tha thất thểu chạy, châu binh thủ hạ của Lý Trân đều vọt lên, thấy người là đâm, hơn mười tên bại binh sợ tới mức chạy trốn tứ phía. Lý Trân gỡ cung tiễn xuống, kéo cung như nguyệt, tiễn vọt tới hàng loạt, mỗi tiễn bắn rớt một người, chỉ trong chốc lát, bảy tám tên lính đào ngũ đều bị hắn bắn ra, binh lính xông lên đâm chết không chút lưu tình. - Lý Thống lĩnh, là Quảng Lăng vương phủ. Lúc này một tên binh lính chỉ vào một tòa nhà xanh vàng rực rỡ ở xa xa. Lý Trân hơi trầm ngâm, liền nói với Địch Yến: - Muội dẫn một trăm binh lính đi quét sạch bại binh, đợi lát nữa đến vương phủ cùng ta hội hợp. Địch Yến gật gật đầu, quay đầu lại quát: - Đội thứ nhất và đội thứ hai đi theo ta. Nàng mang theo trăm tên lính hướng về phố chính của huyện thành chạy đi, bên kia là nơi tập trung phú hộ, là trọng điểm mà bại binh cướp bóc. Lý Trân nói với hai trăm binh lính còn lại: - Đi với ta tới vương phủ. Mọi người tăng tốc độ, thẳng hướng Quảng Lăng vương phủ chạy tới, Quảng Lăng vương phủ nằm trong huyện thành Giang Dương, là một tòa nhà đất lớn chiếm trăm mẫu, lúc này cửa lớn vương phủ đóng chặt, ngoại chất của Lý Nguyên Gia là Phòng Thành suất lĩnh mười mấy tên gia đinh tay cầm đao kiếm canh giữ ở trong cửa lớn. Phòng Thành là chất tử của thê tử Lý Nguyên Gia, cũng là tôn tử của danh tướng Sơ Đường Phòng Huyền Linh, con trai của Phòng Di Ái, phụ thân của y tạo phản bị lưu đày ở Lĩnh Nam, năm trước được xá trở về, lại đầu năm tham gia khoa cử, bất hạnh thi rớt. Y đam mê thi họa, mấy tháng trước đến phủ cô phụ Lý Nguyên Gia học thi họa, không ngờ lại gặp phải trận binh tai này. Phòng Thành lúc này thực sự bất an không yên, y sớm nghe nói Lý Nguyên Gia có lòng tạo phản, nhưng y say mê thi họa, cũng không có đem những lời đồn này để ở trong lòng, không ngờ lời đồn biến thành sự thật, trong lòng của y lo lắng cực kỳ, mình có thể cũng bị cuốn vào bên trong trận tạo phản này hay không. Đúng lúc này, một tên binh lính chạy như bay đến, phanh, đập cửa chính vương phủ: - Mở cửa nhanh. Trên cửa chính mở một cái cửa sổ nhỏ, bên trong cánh cửa gia đinh nơm nớp lo sợ hỏi: - Là ai? - Ta là mã đồng Dương Tứ của đại công tử, các ngươi không biết ta sao? Mọi người nhận ra y, mở cửa chính, lôi y vào hỏi: - Dương Tứ, đã xảy ra chuyện gì rồi? Mã đồng khóc lớn nói: - Đại công tử trên đường gặp phải phục kích, bất hạnh bỏ mình, quân đội cũng bị đánh tan rồi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hơi hiểu ra, chỉ sợ quân đội vào thành cướp bóc chính là bại quân của đại công tử, mà không phải quân địch. Lúc này Phòng Thành lại vội hỏi: - Vương gia tình hình thế nào? - Vương gia và Kham công tử ở Giang Đô bên kia, tạm thời tình hình không rõ. Đúng lúc này, cửa chính bỗng nhiên truyền đến nhất thanh trầm đục, chấn động kịch liệt, bên trong cánh cửa hơn mười người đều sợ tới mức mất cả hồn vía, đều lui về phía sau. Phòng Thành trong lòng sợ hãi, cầm kiếm hô to: - Là ai? Vừa dứt lời, cửa chính lại là một tiếng vang thật lớn, chốt cửa gãy, cửa chính ầm ầm bị phá thông, chỉ thấy hơn mười người ôm một cây xà gỗ lớn vọt vào, phía sau là binh lính đông đúc, ngay sau đó trên tường cũng xuất hiện vô số binh lính, tay cầm tên nỏ chỉ vào bọn họ. Lúc này, Lý Trân đi nhanh đến, lớn tiếng quát: - Hết thảy buông binh khí, nếu không giết chết. Phòng Thành và bọn gia đinh thấy tình thế không ổn, đều buông đao kiếm trong tay xuống, Lý Trân chỉ vào gia đinh nói với một gã đội trưởng: - Đem bọn họ dẫn đi hết, tạm thời không cần giết bọn họ. Phòng Thành cảm giác bại binh Lý Trân không giống cướp bóc, lấy hết dũng khí tiến lên: - Xin hỏi... Các ngươi là ai? Lý Trân đưa ra kim bài Nội vệ: - Ta là Thống lĩnh Nội vệ, phụng ý chỉ Thánh Thượng biên kê tài sản của Quảng Lăng vương phủ, kẻ dám cả gan phản kháng, đều tử hình ngay tại chỗ. Phòng Thành sợ tới mức một câu cũng nói không nên lời, lúc này, Tửu Chí tiến lên cười nói: - Để cho ta dẫn các huynh đệ đi điều tra đi. Lý Trân gật gật đầu: - Đừng quấy nhiễu gia quyến, điều tra cẩn thận một chút. Tửu Chí vung tay lên: - Đi theo ta. Y dẫn dắt nhóm lớn binh lính về phía sau tòa nhà, lúc này, Lý Trân đi lên trước dùng kiếm chỉ vào Phòng Thành hỏi: - Ngươi và Lý Nguyên Gia quan hệ như thế nào? Phòng Thành cuống quít giải thích nói: - Ta không phải con cháu của Lý Nguyên Gia, ta là người của Phòng gia ở Tề Châu, là cháu ngoại của Phòng phu nhân, ở trong này học tập thi họa. Dừng một chút, y lại thấp giọng nói: - Tiểu nhân biết Lý Thống lĩnh phải tìm cái gì, tiểu nhân nguyện ý dẫn Thống lĩnh tới căn phòng bí mật của Lý Nguyên Gia, chỉ cầu Lý Thống lĩnh tha cho tiểu nhân. - Ngươi biết ta? Lý Trân cũng chưa báo danh tính của mình, Phòng Thành lại biết mình họ Lý, khiến hắn có chút kỳ quái. Phòng Thành nhẹ nhàng gật đầu: - Tiểu nhân tham gia khoa cử năm nay, ở kinh thành từng gặp Lý Thống lĩnh, tiểu nhân là cháu của khai quốc Phòng tướng quốc. Lý Trân nghe nói y biết mình, lại là cháu của Phòng Huyền Linh, liền gật gật đầu: - Nếu như ngươi có thể lập công, lại quả thật cùng Lý Nguyên Gia tạo phản không quan hệ, ta có thể suy xét tha cho ngươi. Khi Phòng Thành còn nhỏ, phụ thân tạo phản bị lưu đày Lĩnh Nam, từ nhỏ ở lớn lên Lĩnh Nam, năm trước mới được đặc xá trở về, y cũng không muốn tiếp tục bị cuốn vào chuyện Lý Nguyên Gia tạo phản. Phòng Thành là một người cực kỳ thông minh, biết Lý Trân đến phủ Lý Nguyên Gia muốn tìm cái gì, y vội vàng nói: - Mời thống lĩnh đi theo ta. Lý Trân mang theo vài tên thủ hạ đi theo Phòng Thành vào Minh Châu lầu, lúc này Tửu Chí đang dẫn dắt bọn lính lục tung điều tra, tất cả gia quyến nha hoàn đều bị đuổi tới một gian trong viện, Tửu Chí đã phát hiện cửa vào kim khố ngầm, đang cùng mấy chục tên lính đập đập lối vào cửa đá. Lý Trân đi theo Phòng Thành vào Minh Châu lầu, Phòng Thành giới thiệu nói: - Minh châu lầu là nơi Lý Nguyên Gia bắt đầu cuộc sống hàng ngày vẽ tranh, nội thư phòng của y cũng ở nơi đây, có điều ta biết y ở trong này còn có một căn phòng bí mật, tất cả vật phẩm trọng yếu đều nằm trong căn phòng bí mật. Lý Trân nghe nói có căn phòng bí mật, lập tức tinh thần rung lên, hỏi: - Căn phòng bí mật ở nơi nào? - Mời Lý Thống lĩnh đi theo ta. Phòng Thành dẫn Lý Trân đi vào nội thất của Lý Nguyên Gia, nơi này là nội thư phòng của Lý Nguyên Gia, trên tường treo đầy những bức họa của Lý Nguyên Gia, Phòng Thành tháo một bức tranh trên tường xuống, mặt sau là vách tường tuyết trắng, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn như cũ nhìn ra được có dấu vết cửa, Phòng Thành vặn cơ quan ở dưới bàn sách, trên tường xuất hiện một cái cửa nhỏ. Lý Trân mừng rỡ, quay đầu nói với thủ hạ: - Các ngươi ở bên ngoài chờ. Hắn rút kiếm ra đi vào căn phòng bí mật, Phòng Thành đốt sáng đèn lên, trong phòng lập tức đèn đuốc sáng trưng. Tuy rằng trong phòng không có cửa sổ, nhưng thông gió cũng rất tốt, bầy đặt giá gỗ dựa vào bốn phía bên tường, chính xác ra, căn phòng bí mật hẳn là phòng giấu tranh vẽ, bốn phía trên kệ đổ đầy những danh họa thư pháp Lý Nguyên Gia cất chứa mấy chục năm qua. Lúc này, Phòng Thành chỉ chỉ một cái rương lớn ở góc tường nói: - Cái thùng kia Lý Nguyên Gia không cho bất cứ kẻ nào tới gần, ngay cả con của y cũng không được, phỏng chừng đồ vật Lý Thống lĩnh muốn tìm ngay ở trong rương. - Ta biết rồi, ngươi lui ra đi. Phòng Thành biết điều lui ra ngoài, Lý Trân chậm rãi đến gần thùng, này một hòm gỗ vuông, dài rộng chừng năm thước, trên treo một khóa vàng, Lý Trân rút dao găm ra, chặt đứt khóa vàng. Hắn lập tức lùi lại sau một bước, sử dụng kiếm chậm rãi đẩy hòm gỗ ra, chỉ thấy trong rương phục trang đẹp đẽ, cũng không phải giấu châu báu trang sức, mà là long bào đại miện được khảm bảo thạch, dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống rạng rỡ loang loáng. Lý Trân thật cẩn thận đem vật phẩm bên trong lấy ra hết, bên trong không chỉ có long bào đại miện, còn có bảo ấn đế vương cùng với thánh chỉ đại xá thiên hạ, Lý Nguyên Gia thậm chí ngay cả niên hiệu cũng nghĩ kỹ rồi. Lý Trân lắc lắc đầu, những thứ này đều là bằng chứng Lý Nguyên Gia tạo phản xưng đế. Lúc này, Lý Trân phát hiện một cái hộp ngọc, hắn mở hộp ngọc ra, bên trong là một phần danh sách, trên có ghi “'Hưng Đường Hội minh ước thư”, sáu chữ, phía trước là tôn chỉ của Hưng Đường Hội, phản Võ thị, khôi phục Lý Đường, phía dưới là danh sách dày đặc. Cái đó và danh sách Lai Tuấn Thần tra tấn lấy được không giống nhau, đây là từng thành viên Hưng Đường Hội tự tay viết và kí tên, còn có ấn tay, Lý Trân thấy được Lý Hiển và Lý Đán kí tên, còn có ấn tay của bọn họ, ngay cả Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt cũng kí tên bằng vân tay. Lý Trân hít một hơi thật dài, đây mới là căn cứ chính xác chân chính của Hưng Đường Hội, hắn đem danh sách đó bỏ vào trong ngực, lại tìm được thư tín thật dày, đều là tôn thất Lý thị và thư tín một số đại thần qua lại với Lý Nguyên Gia. Lý Trân tìm ra thư của Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ, hắn đem thư tín cũng bỏ vào trong ngực, lúc này mới đem long bào và những vật phẩm này thả trở về, một lần nữa tìm một cái khóa khóa hòm gỗ lại, khiêng thùng ra khỏi căn phòng bí mật, giao cho binh lính nói: - Thùng này cực kỳ quan trọng, trông coi cẩn thận. Lúc này, Tửu Chí vọt vào, đỏ bừng cả khuôn mặt, kích động đến mức thanh âm đều run rẩy: - Lão Lý, ngươi mau đến xem. - Phát hiện cái gì, mà lại khiến ngươi kích động như vậy? - Ngươi mau đến xem, chúng ta phát tài lớn rồi. Lý Trân tùy tay cốc đầu y một cái, cười mắng: - Ngươi mò bộ kia hoàng kim khôi giáp ta liền làm bộ như không phát hiện, còn tiền tài thì nghĩ cũng đừng có nghĩ đến. Lý Trân bước nhanh đi vào hậu trạch, lúc này Địch Yến cũng đã mang thủ hạ binh lính trở lại, bại binh trong thành trên cơ bản đều đã tiêu diệt, bọn lính từ dưới đất đem từng rương lớn kim khố khiêng ra, rương lớn trong viện đã chồng chất như núi. Địch Yến mở ra mấy cái thùng sắt lớn, bên trong tất cả đều là thỏi vàng, dù là Địch Yến kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, nàng thấy Lý Trân đi tới, liền tiến lên phía trước nói: - Quả thực không thể tưởng tượng, Lý Nguyên Gia không ngờ có thể thu được của cải lớn như thế, huynh xem bên này hơn mười rương, bên trong tất cả đều là hoàng kim. - Dương Châu vốn chính là nơi của cải tụ tập, y có của cải nhiều như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lúc này, Tửu Chí lại không kìm nổi nhắc nhở Lý Trân: - Lần này các huynh đệ châu quân đều lập được công lao, chúng ta cũng không thể keo kiệt, cuối cùng cũng phải khao bọn họ một chút, ý của ta là, lấy một bộ phận tiền tài phân cho mọi người. Lý Trân cười nói: - Ta đương nhiên biết, tuy nhiên theo quy củ làm việc, ta sẽ đem một phần tiền tài đưa Lâm Thái Thú, do y đến phân phối khao thưởng, riêng huynh đệ Nội vệ, ta cũng sẽ có thưởng. Nói đến đây, Lý Trân vỗ vỗ bờ vai của Tửu Chí cười tủm tỉm nói: - Lần này ngươi lập công lớn, ta nói rồi đấy, ngươi sẽ thăng quan phát tài, đừng nóng vội, ta tuyệt đối không quên cho ngươi một chỗ tốt. Tửu Chí ngượng ngùng gãi đầu, hai tai đỏ hồng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]