Chương trước
Chương sau
Lộ trình từ Phòng Châu đến kinh thành Lạc Dương khoảng hơn ngàn dặm. Chủ yếu đi qua Phòng Châu, Tương Châu, Đặng Châu, sau đó đi về phía bắc đến vùng ngoại ô, cuối cùng mới đến thần đô Lạc Dương. Vợ chồng Lí Hiển đi bằng xe ngựa, ít nhất cũng phải đi mười ngày. Lần này Lư Lăng Vương bí mật tiến kinh, trên đường đi không làm kinh động quan phủ các châu huyện, bọn họ dùng tên giả ở tại khách điểm.
Trời chập choạng tối, Lý Hiển đi thẳng một mạch đã đến Huyện Hướng Thành Đặng Châu . Nhưng không biết tại sao tin tức lại bị để lộ. Huyện lệnh Hướng Thành Hoàng Duy Phương nghe nói Lư Lăng Vương đến bổn huyện. Gã không dám chậm trễ, lập tức dẫn dắt huyện thừa và huyện úy ra thị trấn nghênh đón.
Lúc này, bởi vì do đi đường mệt nhọc, Lý Hiển bị cảm nhẹ, đầu vô cùng đau đớn, không thể tiếp kiến các quan địa phương. Vi Liên liền cho người nói với Lý Trọng Nhuận:
- Phụ thân con thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi, không thể tiếp kiến bọn họ. Con đi nói chuyện cùng bọn họ một chút, để cho bọn họ trở về. Chúng ta sẽ tự an bài chỗ nghỉ ngơi.
- Hài nhi đã hiểu!
Lý Trọng Nhuận tiến lên thi lễ với một đám quan viên nói:
- Đa tạ Hoàng huyện lệnh và các vị quan viên tiếp đón. Tuy nhiên, gia phụ thân thể bị cảm nhẹ, không thể cùng các vị nói chuyện. Mời các vị trở về, chúng ta sẽ tự tìm khách điếm ở trọ.
Hoàng Duy Phương hoảng sợ. Lư Lăng Vương ngã bệnh gã làm sao dám để Lư Lăng Vương tự tìm khách điếm, vội vàng nói:
- Bổn huyện có dịch quán, tương đối sạch sẽ, hơn nữa lại rộng rãi. Nhờ công tử chuyển lời đến Vương Gia cùng Vương Phi có thể nghỉ lại tại dịch quán.
Lý Trọng Nhuận trở về thương lượng cùng với mẫu thân. Lúc này, Lý Trân chậm rãi giục ngựa tiến lên, nhìn chăm chú huyện lệnh hỏi:
- Hoàng huyện lệnh làm sao biết chúng ta sẽ đến?
Hoàng Duy Phương không biết Lý Trân, chỉ nghĩ là thống lĩnh thị vệ của Lý Hiển. Nhưng dù là thống lĩnh thị vệ cũng không đến lượt một huyện lệnh nho nhỏ như gã có thể trêu chọc được. Gã vội vàng cười nói:
- Hạ quan nghe tin tức từ một thương nhân ở huyện, cho nên mới biết Vương gia đi qua bổn huyện.
Lý Trân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Là thương nhân nào?
Trong lòng Hoàng Duy Phương có chút không vừa ý. Một tên thị vệ nho nhỏ mà cũng có thể quản nhiều như vậy. Gã nhịn xuống bất mãn trong lòng, quay đầu hỏi huyện úy:
- Là nghe ai nói vậy?
Huyện úy là một nam tử ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt to lớn, bộ dạng có chút uy mãnh. Y vội vàng nói:
- Là Phương chưởng quỹ của Tế Sinh Đường.
Hoàng Duy Phương lại nói với Lý Trân:
- Là chưởng quầy một hiệu thuốc bắc, y hẳn là nghe được tin tức khi đến Nam Dương mua thuốc.
Lúc này, Lý Trọng Nhuận trở lại cười nói:
- Nếu Hoàng huyện lệnh đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta xin quấy rầy. Mời dẫn chúng ta đến dịch quán.
Bọn thị vệ bảo hộ xe ngựa theo Hoàng huyện lệnh đi vào bên trong thành. Lúc này, Địch Yến giục ngựa đến bên người Lý Trân nói:
- Thật là kì quái, quan phủ làm sao biết chúng ta đến?
Lý Trân nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta cũng biết có chút kì quái, tuy nhiên tạm thời không cần vội, đến dịch quán rồi nói sau.
- Có muốn ta tìm hiểu hiệu thuốc bắc kia trước không?
Đề nghị của Địch Yến cũng chính là ý muốn của Lý Trân. Một hiệu thuốc như Tế Sinh Đường không ngờ lại biết được hành tung của Lư Lăng Vương, thực khiến người ta nghi ngờ. Lý Trân giơ ngón tay cái với nàng, lại thấp giọng cười nói:
- Không cần phải đi một mình, tốt nhất đi cùng với Thu Nương.
Địch Yến cười một tiếng, thả chậm tốc độ ngựa quay lại tìm Triệu Thu Nương, nói khẽ điều gì đó với nàng ta.
Vào thị trấn liền có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt. Huyện Hướng Thành tuy thuộc vùng núi Phục Ngưu Sơn, bị dãy núi to lớn xuyên qua toàn trấn, khắp nơi có thể thấy được núi non trùng trùng điệp điệp. Nhưng huyện Hướng Thành cũng chính là con đường huyết mạch từ Kinh Tương đi tới vùng Trung Nguyên. Giao thông, địa lý vô cùng trọng yếu, do đó trong huyện nhân khẩu rất đông, buôn bán phát đạt.
Trên đường cái lớn ở thị trấn, dòng người đông như dệt. Hai bên đường đầy đủ mọi loại cửa hàng, hàng hóa chồng chất. Tiếng rao hàng liên tiếp cất lên. Tửu quán, khách điếm, thanh lâu tùy tiện cũng có thể nhìn thấy. Ngay sát bên cửa thành, một tòa nhà kiến trúc ước chừng hai mươi mấy mẫu hiện ra trước mắt bọn họ.
Cửa chính sơn đen, trên bảng viết ba chữ to “Hướng Thành Dịch Trạm”. Thì ra đây là dịch trạm. Vi Liên nhìn qua màn xe, liếc mắt đánh giá chỗ nghỉ chân này. Bà có chút vừa lòng, liền phân phó nói:
- Ở lại chỗ này đi.
Trước cửa đã đứng hai gã dịch trạm thừa. Bọn họ vẻ mặt tươi cười, cung kính nghênh đón Lư Lăng Vương vào trong dịch quán.
Bên trong Dịch quán có mười mấy viện. Lý Trân dẫn vài tên thuộc hạ dò xét một vòng, cười hỏi tên dịch trạm thừa đi cùng:
- Một thị trấn nhỏ sao có thể có dịch quán lớn như vậy?
-Lý gia có điều không biết, Đi từ Nam đến Bắc đều cần phải qua Huyện Hướng Thành. Công việc tiếp đãi nặng nề, do vậy dịch quán tuy lớn một chút, kỳ thật hoàn toàn đủ dùng.
- Thì ra là như vậy.
Lý Trân lại cười hỏi:
- Từ nơi này đi Lạc Dương còn mấy ngày nữa?
- Cũng phải xem đi như thế nào nữa, nếu như đi đường lớn bằng phẳng từ Diệp Huyện, Tương Thành thì cần khoảng năm ngày. Nếu như trực tiếp đi về phía Bắc, đi đường Lỗ Dương Quan ngang qua Phục Ngưu Sơn, bốn ngày có thể tới rồi. Nhưng là đường núi không an toàn lại có sơn tặc. Tốt nhất là đi đường cái quan, không ít hơn một ngày.
- Nói rất có đạo lý, huyện Hướng Sơn của các ngươi có an toàn không?
Dịch trạm thừa mỉm cười:
- Xem Lý gia nói kìa, nơi đâu mà chẳng có trộm cướp hại dân hại nước. Huyện Hướng Sơn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng cho dù có ăn tim gấu gan hùm cũng không có ai dám hạ thủ Vương gia. Huống chi còn có mười mấy thị vệ ngày đêm canh giữ, Lý gia quá lo lắng rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng điều Lý Trân lo lắng không phải là bọn trộm cướp ban đêm hại dân hại nước. Lúc này, hắn thấy một gã y sĩ mang theo hai gã dược đồng dưới sự hướng dẫn của thị vệ vội vàng đi tới. Lý Trân liền bước đến hỏi:
- Là y sĩ nơi nào?
Y sĩ liền vội vàng hành lễ nói:
- Tại hạ là Vương Úc Đức của Tế Sinh Đường. Là huyện lệnh kêu ta đến khám bệnh.
Lại là Tế Sinh Đường. Lý Trân nhướn mày:
- Tế Sinh Đường các ngươi và huyện lệnh quan hệ thế nào?
Dịch trạm thừa đi tới cười nói:
- Tế Sinh Đường là hiệu thuốc bắc lớn nhất huyện này. Vương y sĩ là thầy thuốc chính của Tế Sinh Đường, nổi danh mấy mươi năm. Tại bổn huyện không có người nào là không biết.
Lý Trân liếc nhìn Vương y sĩ một cái. Thấy gã tuổi chừng ngoài sáu mươi, có một chòm râu dê, bộ dáng hết sức thành thật. Hơn nữa, gã là người địa phương. Lý Trân liền gật gật đầu:
- Ngươi đi đi.
Vương y sĩ gật đầu với Lý Trân, bước nhanh theo thị vệ vào hậu viện. Lý Trân chậm rãi đi đến cửa hậu viện, thấy nữ thị vệ Tô Việt thân hình cao lớn đang kiểm tra hòm thuốc trong tay y sĩ. Lý Trân liếc nhìn nàng đầy thâm ý rồi xoay người đi đến tiền viện.
Vừa mới đi đến tiền viện, Triệu Thu Nương cũng đi đến. Lý Trân không thấy Địch Yến liền hỏi:
- A Yến đâu?
- Nàng còn đang giám thị Tế Sinh Đường. Ta kêu nàng trở về, nàng nhất quyết không chịu.
- Điều tra được điều gì sao? Bối cảnh của Tế Sinh Đường này ra sao?
Triệu Thu Nương cười nói:
- Tiệm thuốc này chính là do huyện úy bổn huyện Bùi Thuận Thanh mở. Đương nhiên là quan hệ với triều đình vô cùng tốt. Chưởng quầy Phương Tiệp mới từ Nam Dương trở về. Hôm qua chúng ta ở lại khách điếm Duyệt Lai Nam Dương đã đuổi đi không ít người. Phương Tiệp cũng là người trong số này. Do vậy hắn biết lại lịch của chúng ta, liền đi suốt đêm về Hướng Thành báo cáo. Tự nhiên là có một màn như vừa rồi.
Lý Trân giờ mới hiểu được, xem ra là hắn quá đa tâm rồi, liền cười nói:
- Một khi đã như vậy, để cho A Yến nhanh chóng trở về, không cần phải giám thị nữa.
- Tiểu sư muội kia của ta tính tình bướng bỉnh. Ta có kêu cũng không có tác dụng. Nếu không Lý thống lĩnh tự mình đi tìm nàng ấy đi. Nàng ta ở lầu hai, nhà trọ Thập Phương sát bên hiệu thuốc bắc, là phòng đầu tiên ở phía tây.
Triệu Thu Nương cười cười, bước nhanh vào bên trong viện của mình.
Tế Sinh Đường là khách điếm nổi danh lâu năm tại huyện Hướng Thành, cũng là hiệu thuốc bắc lớn nhất Đặng Châu, nằm ở chính giữa huyện thành, rộng khoảng tám mẫu. Có hơn mười danh y chẩn bệnh tại chỗ, cực kỳ có danh tiếng ở Đặng Châu. Mỗi ngày đều có vô số người bệnh từ các nơi đến Đặng Châu xem bệnh. Rất nhiều người bệnh sẽ ở lại hiệu thuốc dưỡng bệnh dài ngày. Vì thế ở một mức độ nào đó, hiệu thuốc bắc này cũng chính là một y viện.
Sắc trời đã dần tối xuống, nhưng bên ngoài hiệu thuốc bắc vẫn là hàng dài người hâm mộ danh tiếng đến để được khám bệnh. Phần lớn nằm trên giường trúc, đắp tấm chăn thật dày, bên cạnh là người nhà của bọn họ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đi đến, dừng lại trước cửa lớn của hiệu thuốc bắc. Vài tên nam tử khiêng giường trúc trên xe ngựa ra ngoài, trên giường có người đang nằm đắp chăn, thấy diện mạo rõ ràng.
Vài tên gia nhân mang trực tiếp giường trúc đến hiệu thuốc bắc. Làm cho những người bệnh đang xếp hàng nổi lên một hồi nghị luận, có người hét lớn:
- Phải xếp hàng!
Nhưng gia nhân không hề để ý đến, trực tiếp tiến vào hiệu thuốc bắc. Bọn họ cũng không dừng lại ở đại sảnh, đi thẳng vào một gian cửa nhỏ, xuyên qua một hành lang dài, đến trước một gian phòng.
Lúc này, đệm chăn được xốc lên, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng. Người này có thân hình cao lớn, khôi ngô, gương mặt hơi dài, mũi cao thẳng, trên môi có hai hàng râu ngắn xinh đẹp. Hắn một thân võ phục trắng, thắt lưng giắt một thanh trường kiếm, nhảy ra khỏi giường trúc, bước nhanh tiến vào phòng.
Ở cửa phòng, một nam tử trung niên quỳ xuống, cung kính thi lễ:
Tham kiến Thiếu tướng quân.
Nam tử trẻ tuổi hừ một tiếng, không thèm nhìn người đàn ông trung niên, đi vào trong phòng, ngồi xuống giường êm:
- Lý Hiển đến Hướng Thành phải không?
- Hồi bẩm thiếu tướng quân, mới đến một canh giờ trước, đã ở tại dịch quán.
- Các ngươi an bài rất tốt, Bùi Huyện Úy đâu rồi?
- Ty chức đã phái người đi gọi, hắn lập tức sẽ đến.
Vừa dứt lời, dáng người khôi ngô của Giáo Úy Bùi Thuận Thanh xuất hiện tại cửa. Gã cũng nhìn thấy nam tử trẻ tuổi, liền vội vàng tiến lên một bước quỳ xuống:
- Tham kiến thiếu tướng quân.
Nam tử trẻ tuổi này tên là Kiếm Đông Hi, là con út của Đại Trường Kim Kiếm Mưu Sầm, hậu duệ cuối cùng của vương quốc Cao Cú Lệ. Ba mươi năm trước, vương quốc Cao Cú Lệ bị đại tướng Tiết Nhân Quý và Tô Định Phương của Đường triều tiêu diệt. Hơn mười vạn hộ quý tộc cùng các gia đình giàu có bị dời đến Đại Đường, phân bố khắp nơi ở Trung Nguyên, Giang Hoài, Ba Thục cùng Quan Lũng.
Nhưng di thần phục quốc Cao Cú Lệ vẫn không bị bỏ dỡ. Bọn họ ở Tân La thành lập Phục Quốc hội, đề cử tướng quân Kiếm Mưu Sầm đảm nhiệm phục quốc Đại Trường Kim, âm thầm liên hệ di thần ở các nơi. Ở các nơi khác của Đại Đường thành lập phục quốc phân hội. Bởi vì Đặng Châu có hơn một ngàn hộ Cao Cú Lệ giàu có, bọn họ ở Hướng Thành huyện lập ra phục quốc phân hội, cầm đầu bởi Huyện úy Bùi Thuận Thanh.
Nhưng Phục Quốc hội chỉ là xưng hô trong nội bộ bọn hắn, đối với bên ngoài là hội người Cao Ly giúp đỡ lẫn nhau. Chủ yếu là trợ giúp những người Cao Cú Lệ di cư đến Đại Đường mau chóng thích ứng cuộc sống tại Đường triều. Đây chính là thỉnh cầu của Cao Cú Lệ Mạt Đại Quốc Vương đối với hoàng đế Đại Đường.
Đường Cao Tông Lý Trị vì trấn an quý tộc Cao Cú Lệ, liền ngầm đồng ý bọn họ thành lập người hội người Cao Ly giúp đỡ lẫn nhau. Đây chính là tiền thân của Cao Ly Phục Quốc Hội.
Thời gian lại qua mấy mươi năm. Đủ loại hành vi của bọn họ khiến rất nhiều người Đại Đường đều biết rằng mục đích thực sự của bọn họ. Nhưng không ai cho rằng bọn họ có thể thành công. Theo thời gian chuyển dời, hy vọng xây dựng lại vương quốc Cao Cú Lệ ngày càng trở nên xa vời.
Tế Sinh Đường này chính là phân hội của bọn họ. Công dụng chủ yếu của phục quốc phân hội là liên hệ người trong nước, quyên góp tiền tài. Một khi Cao Cú Lệ phục quốc, bọn họ đều muốn trở về cố quốc. Dù rằng cố quốc đã bị diệt ba mươi năm, người Cao Cú Lệ thủy chung vẫn không từ bỏ.
Kiếm Đông Hi chủ yếu hoạt động tại Lạc Dương. Y cống nạp cho Võ Tam Tư rất nhiều tiền tài. Nhờ đó, Phục Quốc Hội chiếm được sự che chở của Võ Tam Tư. Lần này Kiếm Đông Hi rời Lạc Dương đến đây là chịu sự phó thác của Võ Tam Tư đi ám sát Lư Lăng Viên Lý Hiển.
Kiếm Đông Hi cũng có suy nghĩ của y. Một khi Lý Hiển bị giết, hoàng tộc Lý Thị và gia tộc Võ Thị sẽ không đội trời chung. Hai gia tộc sẽ sống mái với nhau. Đại Đường phát sinh nội loạn chính là cơ hội phục quốc của Cao Cú Lệ bọn họ.
- Bùi Huyện Úy làm Đường quan rất có tư vị nha!
Kiếm Đông Hi không ngờ Bùi Thuận Thanh lại mặc quan phục đến gặp mình, không khỏi lạnh lùng cười.
Nghiêm túc mà nói, Bùi Thuận Thanh chỉ có một nửa là người Cao Cú Lệ mà thôi. Tổ phụ của gã là y sĩ người Hán sinh sống ở Cao Cú Lệ, nguyên quán Đặng Châu. Sau khi Cao Cú Lệ bị diệt quốc, tổ phụ đón gã quay về cố hương Đặng Châu. Từ nhỏ ở Đặng Châu đi học, bốn năm trước đỗ được Minh Kinh Khoa, đảm nhiệm huyện úy Hướng Huyện. Rất nhanh liền bị Kiếm Đông Hi lôi kéo vào Phục Quốc hội.
Bùi Thuận Thanh nghe ra ý tại ngôn ngoại của thiếu tướng quân, sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng nói:
- Ty chức đang tuần tra ở thị trấn, không dám không mặc quan phục.
- Cũng như vậy rồi, ta không trách ngươi. Ta chỉ muốn biết bên người Lý Hiển có bao nhiêu hộ vệ, còn có bản đồ chi tiết của dịch quán.
- Hồi bẩm thiếu tướng quân, Lý Hiển bên người có khoảng năm mươi tên hộ vệ. Trong đó có hai mươi người là thị vệ của Lư Lăng cung, ba mươi người còn lại là nội vệ đặc biệt bảo hộ hắn.
- Nội vệ?
Kiếm Đông Hi lập tức cả kinh:
- Lẽ nào Lý Trân cũng ở bên cạnh hắn?
- Nghe nói có một Lý thống lĩnh, nhưng không biết có phải là Lý Trân hay không?
- Nói nhảm! Phó thống lĩnh Nội vệ, không phải hắn thì là ai?
Kiếm Đông Hi liền cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Y không nghĩ tới Lý Trân cũng ở bên cạnh Lý Hiển. Như vậy quả là khó hơn rất nhiều, chỉ sợ y phải thay đổi kế hoạch.
Bùi Thuận Thanh thật cẩn thận hỏi:
- Thiếu tướng quân dường như rất để ý Lý Trân này?
- Làm sao lại có thể không để ý?
Kiếm Đông Hi vô cùng lo lắng nói:
- Danh tiếng của hắn ở Lạc Dương rất lớn, hắn trí dũng song toàn, đánh bại Tiết Hoài Nghĩa và Vi Đoàn Nhi. Ngay cả Võ Tam Tư cũng phải kiêng kị hắn vài phần. Có hắn bảo hộ Lý Hiển, chỉ sợ sự tình không dễ xử lý.
- Nếu không chờ bọn họ lên đường rồi phục kích bọn họ ở phía sau.
Chưởng quầy Phương Tiệp đứng bên cạnh nhỏ giọng đề nghị
- Không được.
Kiếm Đông Hi kiên quyết bác bỏ đề nghị này:
- Ta không biết ngày mai bọn họ có đi Lỗ Dương Quan hay không. Một khi đi qua Lỗ Dương Quan sẽ có quân đội bảo vệ, sẽ không có cơ hội ra tay. Tối nay chính là cơ hội cuối cùng, chúng ta cần phải bắt lấy. Quan trọng là ra tay như thế nào?
Bùi Thuận Thanh do dự một chút, lại nói:
- Thật ra ty chức có một phương án, có lẽ khả thi.
- Phương án gì?
Kiếm Đông Hi mừng rỡ:
- Mau nói cho ta biết
Bùi Thuận Thanh hạ giọng nói vài câu. Kiếm Đông Hi liên tục gật đầu, đây quả thật là biện pháp tốt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.