Chương trước
Chương sau
Lý Trân từ Hiếu Ân tự quay trở về trấn Bạch Thủy. Trên đường đi, trong lòng của hắn cảm khái hàng nghìn hàng vạn, hôm nay cùng Lý Hiển một lần gặp mặt, hoàn toàn trái ngược nhận thức của hắn đối với Lý Hiển. Từ trước tới nay, Lý Trân vẫn cho rằng Lý Hiển là một người tỉnh tỉnh mê mê, sinh hoạt dưới dâm uy của thê tử, là người nam nhân vô năng, nhưng không nghĩ tới ông ta lại vẫn có giấu một mặt cơ trí, thậm chí ngay cả vợ mình Vi thị đều bị giấu diếm.
Quả nhiên có tổ chức Hưng Đường Hội lấy trách nhiệm lật đổ Võ Tắc Thiên, khôi phục Đại Đường xã tắc làm trọng vẫn bí mật tồn tại, ngoại trừ Lý Hiển, còn có bao nhiêu hoàng tộc tôn thất ở trong đó, thậm chí ngay cả Lý Kính Nghiệp, hắn hôm nay cũng nhìn thấy.
Tuy nhiên Lý Trân đối với sự xuất hiện của Lý Kính Nghiệp cũng không kinh hãi, nếu Lạc Tân Vương ngay cả bị triều đình cho rằng sớm đã chết đi còn sống, như vậy Lý Kính Nghiệp chưa chết cũng chẳng có gì lạ. Cũng giống như sư phụ, xuất gia là thủ đoạn tránh né tốt nhất. Chỉ có điều Lý Trân thật không ngờ Lý Kính Nghiệp lại tránh ở Phòng Châu. Phòng Châu gây cho hắn quá nhiều rung động
- Lão Lý, huynh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lúc thì cười khổ lúc lại cười lạnh?
Bên cạnh Địch Yến rốt cuộc không kìm nổi, trong lòng có chút bất mãn với Lý Trân. Mình giúp hắn ngăn cản sư tỷ, một câu cảm tạ cũng không có, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.
Lý Trân áy náy cười, nói với Địch Yến:
- Ta suy nghĩ, rốt cuộc là ai phục kích Tôn Lễ bọn họ?
Nghi vấn này lập tức dời đi bất mãn của Địch Yến, nàng lập tức nói:
- Kỳ thật ngày hôm qua muội đã nghĩ chuyện này.
- Nói nói suy nghĩ của muội đi?
Lý Trân cười nói.
- Ừm. Đối phương có thể khi bọn hắn nửa đường nghỉ ngơi thì phục kích, chứng minh người phục kích đã sớm nắm giữ hành trình của Tôn Lễ bọn họ, cuối cùng khi bọn họmới vừa gia nhập Phòng Châu liền xuống tay. Đã chứng tỏ người phục kích đã giám sát bọn họ trên đường. Trên đường nhất định có rất nhiều cơ hội hạ thủ, nhưng đều nhịn được, chính là muốn chờ bọn hắn tiến vào Phòng Châu. Cho nên nói người phục kích không phải dân bản xứ, tất nhiên là từ kinh thành theo tới.
Lý Trân gật gật đầu khen:
- Có lý, sau đó thì sao?
Địch Yến được cổ vũ, càng thêm hưng trí bừng bừng, lại dương dương đắc ý nói:
- Sau đó chính là khối đồng bài, huynh trước lấy cho ta xem.
Lý Trân lấy ra đồng bài Hưng Đường Hội đưa cho nàng. Địch Yến tiếp nhận đồng bài xem, nói:
- Đỉnh đồng bài có lỗ, đây là dễ dàng cho việc dùng dây thừng thắt ở bên hông. Tỷ như lúc trước huynh vừa mới gia nhập Thiên Ngưu Vệ, ta thấy bên hông của huynh cũng buộc một khối đồng bài như vậy.
Loại đồng bài Hưng Đường Hội này đương nhiên sẽ không công khai thắt ở bên hông để người khác thấy, tất nhiên sẽ giấu đi, thậm chí căn bản cũng không sẽ mang theo. Nếu chẳng may bị bắt, chẳng phải là biến thành chứng cớ sao? Cho nên khối đồng bài này ắt là cố ý quên ở hiện trường.
- Phân tích rất khá, vậy muội cho rằng là người nào?
- Nếu muốn biết là ai, phải phân tích động cơ rồi. Đầu tiên đây nhất định không phải Võ Tam Tư gây nên. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Võ Tam Tư biết rằng Hưng Đường Hội tồn tại, y đã sớm bẩm báo với nữ hoàng đế, cũng không cần chờ tới hôm nay. Tiếp theo người này biết quan hệ của Tôn Lễ với huynh, biết có huynhđang ở đây, việc của Hưng Đường Hội sẽ không truyền đi, chứng minh người phục kích này cũng không hy vọng Hưng Đường Hội bị tiêu diệt. Ta cảm thấy được đây thật ra là cảnh cáo đối với Lý Hiển, nếu dám không nghe lời của ta, ta sẽ công khai Hưng Đường Hội. Huynh nói xem ta phân tích đúng hay không?
- Vậy muội cảm thấy sẽ là ai?
Địch Yến nhẹ nhàng cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy là Thượng Quan Uyển Nhi
Trong lòng Lý Trân chấn động, hắn nhớ tới lời nói của Lý Hiển với mình. Thượng Quan Uyển Nhi quả thật biết Hưng Đường Hội tồn tại, chẳng lẽ thật sự là Thượng Quan Uyển Nhi, phái Thượng Thanh lầu đánh lén Tôn Lễ bọn họ?
Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy khả năng là Thượng Quan Uyển Nhi không lớn. Nếu là bình thường cũng thế mà thôi, việc khẩn cấp, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, gây thêm phiền toái. Đây rõ ràng cho thấy có người muốn đem nước quấy đục. Lý Trân cảm thấy khả năng Thái Bình công chúa rất lớn.
Lý Trân biết Địch Yến lòng mang bất mãn với Thượng Quan Uyển Nhi, nàng đem đầu mâu chỉ hướng Thượng Quan Uyển Nhi cũng không lạ. Tuy nhiên phân tích của Địch Yến còn có chút đạo lý, nếu thật sự là Thái Bình công chúa muốn đem nước quấy đục, một kế không được, bọn họ tất nhiên sẽ lại tiếp tục bày kế khác.
Hiếu Ân tự cách trấn Bạch Thủy rất gần. Không bao lâu, bọn họ một đám liền quay trở về tòa nhà ở trấn Bạch Thủy. Vừa mới tiến cửa chính, Triệu Thu Nương liền chạy ra đón chào, ôm quyền hành lễ nói:
- Thống lĩnh, chúng ta phát hiện chỗ ẩn thân của Lai Tuấn Thần rồi.
Lý Trân mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:
- Ở đâu?
- Ngay tại trong huyện thành Phòng Lăng, cách huyện nha không xa, là một tòa nhà không nhỏ không lớn, đất chiếm 5 mẫu, bên trong có chừng hơn mười thủ hạ của Lai Tuấn Thần, nhưng chúng ta không nhìn thấy Lai Tuấn Thần.
Lý Trân suy nghĩ một chút, liền cười lạnh nói:
- Lai Tuấn Thần sẽ không ẩn thân ở trong huyện thành, rất cực hạn rồi, rất dễ dàng bị phát hiện. Y ắt giống như chúng ta ẩn thân ở ngoài thành, đồng thời ở trong thành xếp vào cơ sở ngầm, giám sát người bên trong thành. Bọn họ sẽ mang chúng ta tìm được nơi đặt chân của Lai Tuấn Thần.
- Ty chức đã an bài huynh đệ giám thị. Mặt khác, chúng ta phát hiện Huyện Úy Phòng Lăng Ngụy Khải Minh buổi trưa hôm nay bí mật đi gặp người của Lai Tuấn Thần.
Huyện Úy Phòng Lăng? Trong lòng Lý Trân có chút khó hiểu, Huyện Úy Ngụy Khải Minh đi gặp Lai Tuấn Thần làm cái gì? Mới vừa đi hai bước, Lý Trân vỗ trán thật mạnh, không ngờ hắn sơ sót một việc quan trọng.
Đúng như phán đoán của Lý Trân, Lai Tuấn Thần ở huyện Thượng Dung đánh cờ hiệu của y, nhưng bản thân của y đã lặng lẽ chạy tới huyện Phòng Lăng. Lần này Lai Tuấn Thần mang đến hơn ba mươi thủ hạ, y ở ngoài Tây thành tìm được nơi dừng chân, đồng thời phái huynh đệ Sách thị dẫn dắt năm sáu thủ hạ tiến vào chiếm giữ trong huyện thành, tìm hiểu tin tức ở trong thành.
Huynh đệ Sách thị đúng là Sách Văn và Sách Anh. Từ khi Võ Thừa Tự rơi đài, được Lai Tuấn Thần lôi kéo, Sách gia không chút do dự đầu phục Lai Tuấn Thần, trở thành tân tài nguyên của Lai Tuấn Thần. Để hồi báo Sách gia, Lai Tuấn Thần an bài Huynh đệ Sách thị vào trong tổ chức võ sĩ tư nhân của mình là “Hắc Lại”.
Sách Văn và Sách Anh lần này vào kinh tham gia Võ Cử, hai huynh đệ đều thi rớt. Hai người đều không muốn trở về Đôn Hoàng, nghe nói Lý Trân đã đảm nhiệm chức Phó thống lĩnh Nội vệ, khiến huynh đệ bọn họ đố kỵ vô cùng, cũng càng thêm ra sức làm việc cho Lai Tuấn Thần. Hơn nữa Sách Văn lòng lang dạ sói, có phần được Lai Tuấn Thần thưởng thức, rất nhanh nâng gã làm Hỏa Trưởng, thủ hạ có mười tên huynh đệ.
Sách Văn phụng mệnh dẫn dắt thủ hạ ở tại trong huyện thành, chủ yếu là tìm hiểu tin tức thế lực khác, đồng thời Lai Tuấn Thần cũng hy vọng bọn họ có thể mau chóng tìm được tung tích của Lý Trân. Về phần tra tìm chứng cứ tạo phản của Lý Hiển, lại do Lai Tuấn Thần tự đi thăm dò, tạm thời không cần Sách Văn hỏi đến.
Tuy nhiên khiến Sách Văn không tưởng được chính là, Huyện Úy Phòng Lăng Ngụy Khải Minh giữa trưa bí mật tìm gã, nói cho gã biết có tình báo quan trọng muốn bẩm báo Lai Tuấn Thần, nhưng cụ thể tình báo gì Ngụy Khải Minh không chịu nói, nhất định phải giáp mặt để nói với Lai Tuấn Thần. Điều này làm cho Sách Văn vô cùng căm tức. Rất hiển nhiên, Huyện Úy này căn bản không tin gã, nghĩ muốn độc chiếm công lao.
Sách Văn phái đệ đệ Sách Anh bẩm báo Lai Tuấn Thần, nhưng y đi hơn hai canh giờ, sắp đến hoàng hôn rồi mà đệ đệ vẫn chưa về, thực sự khiến Sách Văn lòng nóng như lửa đốt. Lúc này, ngoài viện có người gõ cửa, có thủ hạ mở cửa, lập tức nghe thấy được giọng nói của Sách Anh:
- Đại ca của ta đâu?
Sách Văn vội vàng đi ra, có chút oán giận hỏi han:
- Sao giờ nay đệ mới trở về?
Sách Anh cũng vô cùng căm tức nói:
- Đệ chờ y một buổi chiều, y vừa mới trở về.
- Trung thừa nói như thế nào?
- Y bảo huynh lập tức dẫn Huyện Úy đến sơn trang, phải cẩn thận một chút, không để người ta phát hiện ra.
Sách Văn nhìn sắc trời một chút, sắp đêm rồi. Sách Văn lập tức xoay người vào trong, tìm Huyện Úy, nói với y:
- Lai trung thừa muốn gặp ngươi, chúng ta đợi trời tối đen sẽ xuất phát.
Huyện Úy Ngụy Khải Minh tuổi chừng ngoài năm mươi, là người địa phương huyện Phòng Lăng. Y không có công danh, mười năm trước từ Tiểu lại chuyển thành Huyện Úy, làm trong mười năm, mắt thấy chính mình dần già đi, vô vọng lên chức, tuy rằng y căm giận bất bình, nhưng cũng không thể tránh được.
Tuy nhiên vào mùa hè năm trước, Ngụy Khải Minh phát hiện ra một bí mật của Thứ sử Dương Bái. Không ngờ Dương Bái che giấu triều đình sự thật của một vụ án lớn năm trước. Ngụy Khải Minh đương nhiên biết tại sao Dương Bái phải giấu diếm, bởi vì vụ án kia dính đến Hưng Đường Hội, vì thế Dương Bái còn diệt khẩu ba gã khám nghiệm tử thi, tuy nhiên Ngụy Khải Minh đã biết chân tướng từ một gã khám nghiệm tử thi khác.
Ngụy Khải Minh luôn luôn chờ triều đình phái người đến phúc tra vụ án này, ngày hôm qua rốt cuộc quan viên Đại Lý Tự đã tới. Không ngờ y lại nghe nói quan viên Đại Lý Tự ở huyện Vĩnh Thanh bị người ta phục kích, y lập tức sợ hãi, không dám đi tìm quan viên Đại Lý Tự. Mãi đến sáng hôm nay, Sách Văn tới trước huyện nha tìm, hỏi thăm y về tình huống ở huyện, y mới biết được Lai Tuấn Thần đã tới Phòng Lăng.
Vì tiền đồ phú quý, Ngụy Khải Minh cuối cùng quyết định mật báo với Lai Tuấn Thần. Ngụy Khải Minh cực kỳ lõi đời giảo hoạt, nếu thổ lộ cơ mật quá sớm y sẽ không chiếm được lợi ích gì hết, cho nên y nhất định phải gặp mặt Lai Tuấn Thần, cùng Lai Tuấn Thần cò kè mặc cả. Điều kiện của y cũng rất đơn giản, y muốn làm Huyện lệnh Phòng Lăng, đây chính là mộng mười năm của y.
Nghe nói Lai Tuấn Thần muốn gặp mình, trong lòng của y lập tức khẩn trương, cũng bắt đầu tính toán, làm thế nào để lợi dụng bí mật này lấy được ích lợi lớn nhất.
Màn đêm rốt cục buông xuống, huynh đệ Sách thị dẫn dắt thủ hạ trở mình lên ngựa. Ngụy Khải Minh cũng cưỡi một con ngựa, đoàn người rời khỏi tòa nhà, thong thả đi về hướng cửa thành phía Tây. Nhưng khi bọn hắn vừa mới rời đi, trên nóc nhà đối diện xuất hiện một bóng đen, nhanh chóng thả ra một con bồ câu.
Lúc này trời vừa mới tối, cửa thành phía Tây vẫn chưa đóng cửa, dù Ngụy Khải Minh là Huyện Úy, y lại sợ thủ thành binh lính nhận ra mình nên cố ý dùng miếng vải đen che mặt, cúi đầu đi theo phía sau huynh đệ Sách thị.
Rời khỏi thị trấn, đoàn người tốc độ nhanh hơn, phóng ngựa chạy đi hướng Thính Tuyết Sơn trang. Phía tây huyện Phòng Lăng đều là núi lớn và đồi núi, bị bờ rừng rậm mênh mông bao trùm, đi tới quan đạo Thượng Dung liền vòng đi vào đồi núi và trong thung lũng. Đi khoảng ba bốn dặm, một đám xông lên một ngọn núi, hai bên quan đạo đều là đại thụ cao tới bảy tám trượng.
Do vì nguyên nhân lên dốc, mọi người nhanh chóng đều thả chậm lại. Nhưng vào lúc này, một mũi tên từ trên một cây đại thụ như thiểm điện bắn ra, tiễn lực mạnh mẽ, bắn thẳng đến Ngụy Khải Minh. Đáng thương Ngụy Khải Minh còn chưa có từ trong mộng Huyện lệnh tỉnh lại, đã bị một mũi tên bắn thủng đầu, kêu thảm một tiếng, rớt xuống ngựa, bị mất mạng tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.