Chương trước
Chương sau
Lý Trân không thể nhịn cười, nói với đại tỷ:
- Tỷ muốn Bồ Tát nhận được thành ý của tỷ, rất đơn giản, tỷ quyên một số tiền dầu vừng cho hòa thượng của Văn Thù Viện, để bọn họ thay tỷ ngày đêm tụng kinh phù hộ.
- Nói rất có lý!
Lý Tuyền khen ngợi đệ đệ một câu, nàng lại chần chừ một chút nói:
- Vậy đệ nói xem cần quyên bao nhiêu tiền?
Nàng nghĩ đến muốn mua trang viên, mua xong trang viên, tiền còn lại không có bao nhiêu. Tâm tình hào phóng của nàng bỗng trở nên keo kiệt, quyên mười, hai mươi quan còn được, nếu bắt nàng quyên nhiều quá, thì để cho chồng nàng đọc sách cho tốt đi.
Lý Trân lắc đầu:
- Đệ cũng không biết phải quyên bao nhiêu, chúng ta đi hỏi một chút liền biết.
Lý Trân vừa dứt lời, phía sau có người niệm Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ muốn quyên tiền dầu vừng cho Văn Thù Viện sao?
Lý Tuyền giật mình một cái, quay đầu lại thấy một gã tăng nhân ba mươi mấy tuổi, mập mạp trắng trẻo, một đôi tai lớn tưởng chừng chiếm mất nửa khuôn mặt, vẻ mặt hiền lành, mắt cười híp lại thành một đường,
Lý Tuyền nhướng khóe miệng một chút, lòng nghĩ ngợi:
“Khó trách lỗ tai dài như vậy, ta vừa nói quyên tiền, gã liền nghe thấy.”
- Cái này…Vị sư phụ này, trượng phu ta hôm nay tham gia khoa cử.
- Ta biết, ta biết!Người tham gia khoa cử rất nhiều, sĩ tử đến cầu Bồ Tát phù hộ lại càng nhiều, Bồ Tát sẽ phù hộ không đến rồi, cho nên phải quyên tiền dầu vừng, thể hiện thành ý đối với Bồ Tát, ta nói đúng không?
Lý Tuyền nghe gã nói như đúng rồi, không khỏi hoài nghi nhìn gã một cái:
- Chuyện đúng là như vậy, nhưng mà cần quyên…bao nhiêu tiền?
- Đây là tâm ý, năm quan, mười quan đều có thể, chúng ta không miễn cưỡng.
Lý Trân đứng bên cảm thấy không tin tưởng, liền nói với đại tỷ:
- Tỷ tỷ, hay chúng ta đi về thôi.
Lý Tuyền đã dao động, nếu chỉ quyên có năm quan, mười quan, nàng cũng có thể quyên một ít. Nàng vội vàng kéo đệ đệ một cái:
- Chúng ta đi xem đã rồi nói sau.
Tăng nhân lập tức nhiệt tình dẫn bọn họ đến bên cạnh sườn viện, đến cửa có một gã tăng nhân đối với gã cười nói:
- Sư huynh, lại dẫn đến 2 người nữa.
Trong lòng Lý Tuyền có chút không thoải mái, thì ra gã tăng nhân này chính là chuyên môn lôi kéo người đến quyên tiền, nhìn ngữ khí của bọn họ, không biết đã kéo được bao nhiêu người rồi.
Tuy nhiên đã đến cửa viện, trong lòng Lý Tuyền mặc dù không vui nhưng nàng vẫn đi vào Trắc viện. Trong viện tiếng người ồn ào, làm cho nàng liền cảm thấy hoảng sợ. Trong viện chỉ thấy chật ních sĩ tữ cầu danh, chí ít cũng có ba năm trăm người, mỗi người đều đang đợi quyên tiền dầu vừng để Văn Thù Bồ Tát đặc biệt chiếu cố mình.
Trong viện đã bày ra sẵn bảy tám cái bàn lớn, sau mỗi bàn lớn có một vị lão tăng đang ngồi, vẻ mặt thành khẩn vì sĩ tử chỉ điểm trầm mê:
- Năm trước có ba sĩ tử…
Không ít sĩ tử hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra bản thân mình thi nhiều lần không đỗ là do đối với Bồ Tát không đủ thành kính, một ít sĩ tử quá khích lại hận không thể đem toàn bộ gia thế quyên cho nhà chùa.
- Nữ thí chủ, mời ngồi bên này
Tăng nhân mời Lý Tuyền đang mơ hồ ngồi phía trước một cái bàn dài. Lúc này, Lý Trân thật sự có vài phần hứng thú, hắn cũng muốn nhìn xem vị lão tăng này chỉ điểm bến mê cho đám sỉ tử kia như thế nào.
- Nữ thí cầu Bồ Tát phù hộ cho trượng phu đúng không?
- Đúng vậy, trượng phu ta ngày mốt tham gia khoa cử, hi vọng cao tăng có thể chỉ điểm một chút tiền đồ của hắn.
- Đương nhiên có thể, chỉ là người đến trong viện này đều là muốn quyên chút ít tiền dầu vừng, biểu hiện một chút thành ý với Bồ Tát, nữ thí chủ hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề gì, không biết phải quyên bao nhiêu?
- Mười quan tiền
Lý Tuyền không khỏi sửng sốt, tuy nàng bị ồn áo náo động làm cho mơ mơ màng màng, nhưng ở phương diện tiền bạc lại vô cùng khôn khéo, còn chưa chỉ điểm tiền đồ đã muốn trước 10 quan tiền, vậy sau khi chỉ điểm toàn bộ, có phải lại muốn lấy tiền nữa hay không?
Nàng cẩn thận hỏi dò:
- Xin hỏi cao tăng, tổng cộng chỉ quyên mười quan tiền dầu vừng thôi sao?
- Không phải như vậy!
Lão tăng ôn hòa cười nói:
- Đây chỉ là thành kính với Bồ Tát, một lát nữa, ta sẽ dẫn nữ thí chủ đi dâng hương, mặt khác cần phải có chút ít tiền nhang đèn.
- Cần bao nhiêu?
Lý Tuyền khẩn trương hỏi han.
- Cái này không nhất định, năm trước có ba sữ tử đến chùa dâng hương, vô cùng thành kính, kết quả bọn họ đều đỗ bảng vàng, bọn họ còn đến chùa bái tạ Bồ Tát phù hộ. Nếu nữ thí chủ hy vọng trượng phu của mình. . .
Không đợi lão tăng nói xong, Lý Tuyền đã cắt đứt lời của lão:
- Ta chỉ muốn biết, bọn họ cúng bao nhiêu tiền?
- Cái này…Mỗi người mỗi khác mà! Bồ Tát không phải muốn tiền, chỉ là cần thái độ thành kính, gia cảnh dư dả nhiều thì quyên nhiều, gia cảnh không tốt thì quyên ít hơn một chút. Năm trước ba người bọn họ gia cảnh cũng phải là quá tốt, mỗi người chỉ cúng trăm quan tiền, Bồ Tát cũng rất hài lòng thành ý của bọn họ.
- Ta đi về nhà lấy tiền, lập tức lại đến.
Lý Tuyền đỏ bừng cả khuôn mặt, đứng dậy lôi kéo Lý Trân đi. Động tác của nàng rất nhanh, tăng nhân không kịp ngăn lại nàng đã chạy mất. Đi ra khỏi chùa, Lý Tuyền nhổ toẹt trên mặt đất, Bồ Tát từ bi, nhưng những tăng nhân đó lòng dạ lại quá độc ác.
- Đại tỷ, không bằng trở về đi!
- Trở về? Ta còn muốn nghĩ biện pháp khác.
Lúc này, một gã nam tử gầy nhỏ lén lút đi đến trước mặt Lý Tuyền, thấp giọng nói:
- Vị đại tỷ này, chỗ ta có đề thi khoa cử ngày mai, cam đoan là thật!
Lý Trân căm tức đẩy gã ra:
- Tránh qua một bên!
Lý Tuyền bán tín bán nghi liếc nhìn nam tử kia một cái, nam tử lại đuổi theo nói:
- Đây là có người bỏ ra rất nhiều tiền mua được đề thi từ con của quan chủ khảo Lý Tướng Quốc. Đại tỷ chỉ cần bỏ ra ba quan tiền là có thể mua được. Ta cam đoan là thật, đại tỷ không mua nhất định sẽ hối hận.
- Cái này….
Ba quan tiền, vậy cho ta một bản.
Lý Tuyền vừa mới nói ra miệng, bên cạnh lại xông lên vài người bán hàng rong, vây quanh nàng reo lên:
- Đại tỷ, ta có bùa hộ mệnh do cao tăng chùa Bạch Mã Khai Quang nhập vào, nhất định phù hộ phu quân ngươi thi đỗ, chỉ cần hai quan tiền.
- Đại tỷ, ta có quen biết quan chủ khảo năm nay Lý Tướng Quốc, ông ta là cậu ba của ta. Ta có thể dẫn ngươi đi gặp hắn, chỉ cần phí dẫn đường là mười quan tiền.
- Đại tỷ, ta có Tỉnh não đan, chuyên môn dùng cho kỳ thi. .
Không cần mua Tỉnh não đan, Lý Tuyền lúc này đã thông suốt rồi, nàng lôi kéo Lý Trân chạy trối chết.

Hai ngày này, Võ Thừa Tự bị vây lấy bởi tâm phiền ý loạn, y vì quyết định qua loa của mình mà cảm thấy hối hận sâu sắc.
Cũng không phải y không hề thù hận Thượng Quan Uyển Nhi, y vẫn thù hận Thượng Quan Uyển Nhi như trước, nếu có cơ hội, y vẫn bố trí cho Thượng Quan Uyển Nhi đi vào chỗ chết để rửa mối hận mất chức.
Nhưng điều y hối hận lúc này chính là bản thân nghe lời Võ Tam Tư châm ngòi, làm y rơi vào cạm bẫy của Võ Tâm Tư. Y tin tưởng vụ ám sát đột nhiên trở nên ồn ào huyên náo nhất định có liên quan đến Võ Tam Tư.
Hơn nữa, Thánh Thượng hạ chỉ lệnh Lai Tuấn Thần điều tra ám sát án, càng làm Võ Thừa Tự kinh hồn táng đảm, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc trước Võ Thừa Tự quyết định ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không phải là tức giận nhất thời. Y cũng từng suy nghĩ cặn kẽ, Tiết Hoài Nghĩa bị Thượng Quan Uyển Nhi lật đổ, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi gặp ám sát, rất có khả năng Thánh Thượng sẽ coi là dư đảng của Tiết Hoài Nghĩa gây nên, dù sao Tiết Hoài Nghĩa trước kia cũng từng ám sát Thượng Quan Uyển Nhi.
Lại nghĩ lại, cho dù có người hoài nghi Võ Thừa Tự y gây nên, chỉ cần không có chứng cớ, y cũng có thể chối bỏ được.
Đúng là dựa vào suy nghĩ mạo hiểm của tiểu nhân, Võ Thừa Tự mới ngang nhiên quyết định ám sát Thượng Quan Uyển Nhi, lợi dụng cơ hội Thượng Quan Uyển Nhi hồi hương thăm người thân, ở giữa đường tiến hành ám sát.
Nhưng điều khiến Võ Thừa Tự không tưởng được đã xảy ra, y phái ra mười tên độc lang tử sĩ đã chết tám người ngay tại chỗ, còn có hai gã khác phụ trách tiếp ứng tử sĩ chạy thoát.
Nhưng này hai gã trốn thoát tử sĩ nhưng không có trở về Ngụy vương phủ, mà là ngoài ý muốn mất tích, lệnh (hoặc: khiến) Võ Thừa Tự lòng nóng như lửa đốt, hắn lập tức mệnh lệnh nữ nhân Võ Phù Dung suất lĩnh mười mấy tên Võ thị gia tướng ở ven đường vải bố lưới, tìm kiếm kia hai gã mất tích lão sói cô độc tử sĩ. Nhưng hai gã tử sĩ trốn thoát này lại không trở về Ngụy vương phủ, mà là ngoài ý muốn mất tích khiến Võ Thừa Tự lòng nóng như lửa đốt. Y lập tức ra lệnh cho con gái Võ Phù Dung dẫn đầu mười mấy tên gia tướng Võ thị ở ven đường giăng lưới, tìm kiếm hai gã độc lang tử sĩ mất tích kia.
Trong thư phòng, Võ Thừa Tự khoanh tay đi qua đi lại, trong lòng lo âu bất an, nữ nhân đi đã hai ngày, theo lý, hẳn là có tin tức trở lại, nhưng đến hiện tại mới, nữ nhân một chút cũng tin tức đều không có, có phải đã xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, lập tức truyền đến thanh âm con gái Phù Dung:
- Phụ thân, con có thể vào không?
Võ Thừa Tự mừng rỡ, vội vàng mở cửa, Võ Phù Dung bước nhanh vào.
- Tình hình ra sao rồi?
Võ Thừa Tự trông mong nhìn con:
- Tìm được hai người kia không?
Võ Phù Dung lấy ra một khối lệnh bài, đưa cho phụ thân, áy náy nói:
- Phụ thân, con chỉ bắt được số 9, đã xử tử gã, nhưng còn một người không có tin tức.
Lòng Võ Thừa Tự trầm xuống, giống hệt bị một cước đạp rơi xuống vực sâu. Y chậm rãi tiếp nhận lệnh bài, mặt trên có khắc giáp cửu, đây là thẻ bài của một tên độc lang tử sĩ. Trên mặt y lộ ra sự thất vọng không che dấu được,:
- Số 10. . Một chút tin tức cũng không có sao?
- Phụ thân!
Võ Phù Dung nhẹ nhàng lắc đầu:
- Con đã tận hết sức rồi.
Võ Thừa Tự ngây dại, đầu y trống rỗng, y cũng không biết làm sao có thể phát sinh loại tình huống này, độc lang tử sĩ đều là kẻ liều mạng, đối với y trung thành và tận tâm, nếu bị bắt sẽ tự sát, nếu có thể chạy trốn thì nhất định sẽ trở về, hiện tại không ngờ lại mất tích.
- Có thể bị Lai Tuấn Thần hoặc Võ Tam Tư bắt được hay không?
Võ Thừa Tự nơm nớp lo sợ hỏi.
- Quả thật con không biết, ở Thiểm Huyện con đã gặp Lai Tuấn Thần.
- Lai Tuấn Thần!
Ánh mắt của Võ Thừa Tự lập tức mở lớn. Thủ đoạn tàn nhẫn của Lai Tuấn Thần nổi tiếng Đại Đường. Sự tham lam ác độc của người kia, Võ Thừa Tự cũng lĩnh giáo sâu sắc, nghe được tên này, trong lòng của y liền sợ run, không khỏi hoảng sợ nhìn con:
- Hắn... Hắn biết rằng con đang ở đó điều tra cái gì không?
- Hắn hẳn là không biết, con phát hiện hắn, liền lập tức dẫn thủ hạ rút lui.
Võ Thừa Tự thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tên thích khách kia mất tích có liên quan đến sự sống còn của y, khiến tâm tình của y nặng trĩu. Y lại hỏi:
- Tên cuối cùng trốn thoát kia, một chút manh mối đều không có sao?
- Con đã điều tra lai lịch của hắn, người này tên là Lư Võ, chính là người thành Lạc Dương. Con cũng tra được địa chỉ nhà hắn, đã phái vài tên thủ hạ đi giám thị, nếu hắn trốn về, nhất định chạy không khỏi tay của con.
Võ Thừa Tự như lại thấy một tia hy vọng, trong lòng vui vẻ, liền vội vàng hỏi:
- Vậy hắn có khả năng trốn về không?
Võ Phù Dung do dự một chút nói:
- Cái này…tạm thời còn không biết, nhưng con tin tưởng hắn nhất định sẽ trở về, hơn nữa con có bố trí cơ sở ngầm chỗ Vạn Quốc Tuấn, nghe nói bọn họ cũng đang tìm thích khách chạy trốn.
Võ Thừa Tự nghe con gái suy nghĩ chu đáo, không khỏi thoáng có một chút lòng tin, lại nói với nàng:
- Phù Dung, người này là nhân vật mấu chốt trong chuyện này, nhất định phải tìm được hắn, bất kể sống chết.
Võ Phù Dung gật gật đầu,
- Con biết, nhất định sẽ toàn lực tìm được người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.