Chương trước
Chương sau
Lý Trân ngồi xổm xuống, ánh mắt lợi hại nhìn tên tiểu nhị này chăm chú:
- Nói rõ ra xem, có bao nhiêu Hồ Tăng, vào trạm nghỉ chân từ khi nào?
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói:
- Có khoảng ba mươi Hồ Tăng, chúng tôi nghe không hiểu họ nói gì, dù sao cũng chỉ muốn ăn thịt uống rượu, ăn uống no say thì đi nhưng khi Dịch Trạm thừa hỏi đòi tiền bọn chúng, kết quả là đã chọc giận chúng rút đao chém lung tung. Tôi chạy trốn nhanh mà vẫn trúng một đao.
Lý Trân lại chuyển tâm niệm hỏi:
- Bọn chúng có mang theo binh khí đoản mâu không?
- Bọn chúng… Trên lưng mỗi người đều có một túi da, hình như bên trong túi da có thanh gỗ, có lẽ là đoản mâu mà quan gia nói.
Lý Trân đứng lên nhìn phía trước, thị lực của hắn rất tốt, lờ mờ nhìn thấy ngoài hai dặm có một tòa kiến trúc sừng sững, chắc là trạm nghỉ chân như tiểu nhị này nói rồi.
Hắn trầm tư một lát rồi nói với hai gã thủ hạ khinh công khá tốt:
- Hai ngươi đi xem thế nào, cẩn thận một chút.
- Tuân lệnh!
Hai gã thủ hạ chạy như bay, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau một gã thủ hạ về bẩm báo nói:
- Bẩm báo thống lĩnh, trong trạm nghỉ chân có mấy thi thể, những Hồ Tăng đó đã đi rồi.
- Đi, đi xem xem!
Mọi người lên lưng ngựa, giục ngựa lao nhanh vào trạm nghỉ chân, chỉ trong chốc lát đã đến nơi. Tiểu nhị kia dẫn đầu đám người đi vào lập tức nghe thấy có tiếng khóc:
- Đám giặc Hồ trời giết này!
Lý Trân dắt mọi người vào đại sảnh của trạm nghỉ chân, đèn dầu đã đốt, chỉ nhìn thấy trong hành lang hỗn độn. Tất cả bàn đã bị đạp nát, khắp nơi đều là chén đĩa vỡ, ở một góc sáng có ba thi thể, máu chảy đầy đất. Tên tiểu nhị kia quỳ gối trước một thi thể khóc rống lên.
Khuôn mặt của Lý Trân âm trầm đáng sợ, Triệu Thu Nương khoát tay chặn lại dẫn mọi người đi điều tra.
Không lâu sau, trong buồng có tiếng khóc của trẻ con, chỉ thấy Triệu Thu Nương ôm một đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi, mặc áo vải nhỏ màu phấn hồng, tóc còn để chỏm, cả người và tay toàn là máu, đang khóc oe oe.
Triệu Thu Nương thở dài một tiếng:
- Phía sau có một người phụ nữ bị đạp chết, đứa nhỏ này bò lên người phụ nữ đó khóc.
- Đây là con của Dịch trạm thừa chúng tôi.
Tiểu Nhị lau nước mắt đi lên chỉ vào một thi thể nói:
- Đó chính là Dịch trạm thừa.
Ánh mắt của Lý Trân sắc bén, đầu sát khí, hắn nói với thủ hạ:
- Không vội lên đường, thu dọn trạm nghỉ chân một chút, sáng mai chúng ta đi.
Công việc của mọi người đều lu bù, Lý Trân đi lên trước hỏi:
- Người của chúng ta núp ở chỗ nào, đại tỷ có biết không?
Triệu Thu Nương vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ, đứa trẻ đã nằm gọn ngủ say trong lòng, nàng thấp giọng nói:
- Huyện Yển Sư có 3 tửu quán là tài sản của Nội vệ, chắc là bọn họ ẩn thân ở tửu quán.
Lý Trân trầm ngâm một lát, một ý niệm hiện ra trong đầu hắn càng lúc càng rõ, càng lúc càng mãnh liệt.
- Ta có ý tưởng, chúng ta thương lượng một chút.

Lúc trời sắp sáng, đại đồ đệ của Triệu Thu Nương Trương Vĩ từ huyện Yển Sư chạy đến trạm nghỉ.
Trương Vĩ là thủ lĩnh đám vô lại của nam thị nhưng cũng là một thành viên chân chính của Nội vệ, là phụ tá đắc lực cho Triệu Thu Nương. Y rất khôn khéo có khả năng, y từng dẫn một đám vô lại quấy phá quán rượu của Lý Trân, bị hắn giáo huấn cho một trận, biết Lý Trân đã trở thành Phó thống lĩnh, biểu hiện của y ít nhiều cũng có sự xấu hổ.
- Ty chức tham kiến Lý thống lĩnh!
Y tiến lên một bước, quỳ gối thi lễ.
Lý Trân vội vàng đỡ y dậy, hắn có thể cảm nhận thấy sự xấu hổ của Trương Vĩ liền vỗ vỗ vai y nói:
- Không đánh không quen, không cần phải so đo chuyện cũ nữa.
Nụ cười của Lý Trân xua tan không ít sự lúng túng trong lòng Trương Vĩ. Y ngồi trước bàn nhỏ lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ trải lên bàn:
- Đâu là bản đồ huyện Yển Sư ty chức đã vẽ.
Lý Trân và Triệu Thu Nương đi lên trước, chú ý vào tấm bản đồ trên bàn. Lý Trân chỉ vào một con đường dài:
- Đây hẳn là đường lớn!
- Đúng vậy!
Trương Vĩ lại chỉ vào một cái đình nhỏ:
- Hiện giờ chúng ta đang ở đây, đây là trạm nghỉ chân, cách thành huyện Yển Sư chưa đến ba mươi dặm.
- A Vĩ, đám Hồ Tăng kia giờ đang ở đâu? Ngươi gặp chưa?
Triệu Thu Nương hỏi.
- Khởi bẩm sư nương, Hồ Tăng đang trong huyện thành, tôi trèo tường ra khỏi thành, bọn họ lại ép sĩ tốt mở thành, rất náo động. Bọn chúng có kim bài của Tiết Hoài Nghĩa, không ai dám trêu chọc bọn chúng.
Lý Trân trầm tư một lúc lâu hỏi Trương Vĩ:
- Các ngươi bên kia có mấy con khoái mã?
Trương Vĩ suy nghĩ một chút nói:
- Chúng tôi có năm con khoái mã, tốc độ rất nhanh, đều là ngựa Hà Khúc thượng hạng.
Lý Trân lại nói với Triệu Thu Nương:
- Bên này chúng ta cũng có bốn con khoái mã, tính cả chiến mã của ta tổng cộng có mười con, có thể đối phó với đám Hồ Tăng kia rồi.
Trong lòng Triệu Thu Nương cả kinh:
- Công tử cũng phải đích thân xuất mã sao?
Lý Trân gật gật đầu:
- Đương nhiên do ta dẫn đội ngũ rồi.

Thành huyện Yển Sư không lớn, chu vi tường thành chỉ trong vòng mười dặm, cư dân trong thành lấy quân hộ làm việc chính. Hai bên nam bắc huyện thành có quân doanh quy mô khổng lồ, gần đến tết trong huyện thành cũng náo nhiệt lạ thường. Sau tuyết trời sáng, trên đường lớn hối hả, dân chúng đông vui.
Trong đám người mang theo túi lớn, túi nhỏ hàng tết có khoảng 30 người Hồ Tăng khiến người khác phải chú ý. Bọn chúng ngang ngược, vô lễ không ngừng quất vào dân chúng, xông vào tửu quán, nhà trọ lục tìm mục tiêu khả nghi.
Đám Hồ Tăng này là một trong mười đội tìm kiếm mà Tiết Hoài Nghĩa phái đi. Mục tiêu của bọn chúng là đội từ Tung Sơn trở về, bốc xếp và và vận chuyển mấy vạn lượng vàng, bạc trắng. Tối hôm trước, vốn chúng đã phát hiện ra tung tích của đội quân này, không ngờ tuyết rơi lớn đã yểm hộ cho họ biến mất.
Tiết Hoài Nghĩa nổi trận lôi đình, đây là của cải y tích lũy mấy năm qua. Y không cam lòng bị Thượng Quan Uyển Nhi cướp đi như vậy, y phái 300 tên Võ Tăng, chia làm mười đội, lục tìm các vùng gần Lạc Dương.
- Những Hồ Tăng đó là ai?
Người đi trên đường đều bàn luận, có rất nhiều người cực kỳ phẫn hận với sự hung bạo của bọn chúng:
- Kiêu ngạo như vậy, quan phủ không quản lý sao?
- Ai dám quản! Bọn chúng là người của Tiết Hoài Nghĩa, có Tiết Hoài Nghĩa làm chỗ dựa, huyện lệnh chỉ có thể làm con rùa rụt đầu mà thôi.
Dân chúng trên đường tụ tập càng lúc càng nhiều, xa xa chỉ vào đám Hồ Tăng hung ác, vô lễ này bàn luận.
Nhưng mười mấy tên Hồ Tăng đó lại ngoảnh mặt làm ngơ, từng tốp một vào tửu quán điều tra, chỉ cần có người phản kháng là chúng xúm vào đấm đá.
Bảy, tám tên Hồ Tăng đi vào một tửu quán gần thành phía Tây, tên Hồ Tăng cầm đầu đá cái bàn rượu gần cửa, chén bát rơi loảng xoảng. Mấy người khách đang uống rượu chạy lảo đảo, cả quán đang náo nhiệt bỗng sợ hãi lặng ngắt như tờ.
Những Hồ Tăng này cũng xác định mục tiêu rõ ràng, xông thẳng ra chuồng ngựa xem đám khách có điểm gì đáng ngờ từ ngựa có thể nhìn ra được. Chưởng quầy nơm nớp lo lợ đi lên khom người nói:
- Xin hỏi mấy vị cao tăng muốn làm gì?
Lời còn chưa nói hết, tên chưởng quầy đã bị tên Hồ Tăng cầm đầu đá ngã ngửa xuống đất, một vài tên khác từ chuồng ngựa trở về đều lắc đầu tỏ vẻ không có gì đáng ngờ.
Đúng lúc này, trên đường cái bỗng có tiếng tù và “Tu… Tu” âm thanh dồn dập, đây là tín hiệu phát hiện ra tình hình, mấy tên Hồ Tăng lập tức dời khỏi quán rượu.
Trên đường hỗn loạn, dân chúng sợ hãi gọi nhau thất thanh, lảo đảo chạy trốn hai bên. Tiếng võ ngựa như sấm, một đội quân khoảng mười người phi ngựa chạy gấp, bọn họ đều mang túi nặng, căng thẳng không ngừng ngoái đầu về phía sau.
Phía sau có gần 20 Hồ Tăng cưỡi ngựa đuổi theo. Bọn chúng hô hoán ra sức thổi tù và, hơn 10 Hồ Tăng từ trong cửa hàng lao ra, bọn họ lên ngựa nhanh chóng tụ lại trên đường đuổi theo 10 kỵ thủ kia.
- Chính là bọn chúng, bọn chúng có mang vàng.
Mấy tên Hồ Tăng quát lớn, một gã Hồ Tăng đưa một thỏi vàng cho thủ lĩnh:
- Đây là vàng chúng làm rơi.
Tên Hồ Tăng thủ lĩnh cầm thỏi vàng nặng trịch, ít nhất phải hai, ba cân mắt sáng lên, lập tức cao giọng quát:
- Đuổi theo cho ta, nhất định phải bắt họ lại.
Ba mươi tên Hồ Tăng phi ngựa đuổi theo, bám chặt mười kỵ sĩ chạy trốn kia.
Hai đội nhân mã chạy gấp trong thành Yển Sư, tiếng võ ngựa như sấm, mọi người trốn vào hai mé đường bàn luận không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám lính thủ thành cũng sợ đến phát run, mười tên kỵ sĩ nháy mắt chạy ra khỏi thị trấn đi về phía Lạc Dương. Ba mươi tên Hồ Tăng phía sau theo sát không bỏ.

Cầm đầu mười tên kỵ sĩ Nội vệ chính là Lý Trân. Bọn họ dùng một thỏi vàng để dụ dỗ đám Hồ Tăng này chạy trốn thẳng về phía tây. Chiến mã của họ cực nhanh, như một mũi tên nhọn phóng đi, bụi bay mù mịt chạy gấp trên đường. Tốc độ đuổi theo của đám Hồ Tăng phía sau cũng cực nhanh, chúng lớn tiếng hò hét.
Chưa đến nửa canh giờ, Lý Trân dẫn đám thủ hạ đến trạm nghỉ chân. Bọn họ trước, sau lao vào bên trong, mười mấy tên Hồ Tăng phía sau mừng rỡ, tên Hồ Tăng cầm đầu lệnh cho mấy người chặn ở cửa sau, những người còn lại xuống ngựa, rút đao lao vào trạm nghỉ chân.
Trạm nghỉ chân rộng khoảng bảy, tám mẫu có hơn 20 gian phòng. Lúc đám Hồ Tăng vừa lao vào trong Triệu Thu Nương đã dẫn mười mấy tên Nội vệ bao vây bốn phía, bắn cung tên. Mấy tên Hồ Tăng phía sau trúng tên ngã xuống kêu thảm thiết.
Đúng lúc này, trong trạm nghỉ chân có khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Lý Trân dẫn mười thuộc hạ từ cửa sau lao ra. Lý Trân hô lớn:
- Bọn chúng ở phía sau, ngăn lại.
Hắn giương cung lắp tên, quay mình bắn một mũi tên. Mũi tên này bắn trúng cổ họng tên Hồ Tăng thủ lĩnh, y ôm cổ ngã lăn xuống đất. Hơn 10 Nội vệ phía sau cửa mai phục đồng loạt bắn nỏ, mấy tên Hồ Tăng trúng tên ngã xuống, còn mấy tên khác sợ đến mức lui vào trong phòng.
Mượn sức gió, trạm nghỉ chân cháy càng lúc càng lớn. Lửa bốc cháy lên không trung, khói đen cuồn cuộn cách đó 10 dặm cũng vẫn nhìn thấy. Trong, ngoài trạm nghỉ chân đều chiến đấu kịch liệt. Đám Hồ Tăng liều chết phá vòng vây, bọn chúng tru lên lao ra cửa chính hoặc trèo tường mà đi.
Nhưng mười mấy tên Nội vệ dưới sự dẫn dắt của Lý Trân không hề nương tay với đám Hồ Tăng chạy trốn này. Mấy tên Hồ Tăng từ cửa chính lao tới đã có năm sáu mũi tên phóng ra mạnh mẽ, chúng trúng tên ngã xuống kêu thảm thiết. Người cuối cùng thoát tên, vung đao đánh vào phía nội vệ, năm tên nội vệ đồng loạt tiến lên phanh thây tên này.
Lý Trân dẫn theo mấy tên lính tuần tra quanh trạm nghỉ chân:
- Thống lĩnh, bên kia có một người!
Một gã binh sĩ Nội vệ chỉ vào tường vây hô lớn.
Lý Trân cũng nhìn thấy rồi, một gã Hồ Tăng bay qua tường thành. Hắn cười lạnh một tiếng, không hề do dự mà lắp cung tên, dây cung buông lỏng, mũi tên lao ra như tia chớp bắn thủng gáy tên Hồ Tăng này dính y trên vách tường.
- Tiễn pháp hay!
Triệu Thu Nương ở phía xa liền vỗ tay ủng hộ, nàng giục ngực tiến lên cười nói với mấy binh sĩ nội vệ:
- Trận chiến này đánh thật phấn khích, Lý thống lĩnh của chúng ta chắc chắn sẽ rất có uy phong trong quân Nội vệ.
Lý Trân được Triệu Thu Nương ca tụng quá nhiều, tạm thời hắn không muốn nói nhiều về chuyện này, hắn cười nói:
- Cửa trước còn Hồ Tăng vây không?
- Cửa trước và sau đều không còn nữa, có lẽ chết hết rồi!
Triệu Thu Nương nhìn ngọn lửa càng đốt càng lớn, diệt toàn bộ số Hồ Tăng này, rốt cuộc nàng cũng được giải tỏa nỗi hờn dỗi mấy ngày qua.
Ngọn lửa lớn nuốt sống hoàn toàn trạm nghỉ chân, ba mươi tên Hồ Tăng bị chết cháy, bắn chết, giết chết cuối cùng không tên nào thoát mạng, toàn bộ bị tiêu diệt trong trạm nghỉ chân.
Tân thống lĩnh Lý Trân suất lĩnh Nội vệ tiêu diệt ba mươi tên thủ hạ Hồ Tăng của Tiết Hoài Nghĩa ở phía đông Lạc Dương. Tin này bay như có cánh nhanh chóng truyền đến vua và dân chúng gây ra chấn động, như hòn đá lớn đập xuống mặt nước yên tĩnh, lập tức dậy lên ngàn tầng sóng lớn.
Vô số người vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có không ít người mắng hắn ngu xuẩn, cả gan làm loạn, dám đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa được Thánh thượng sủng ái. Mọi người đều suy đoán, chức Phó thống lĩnh của hắn còn ngồi chưa nóng sẽ bị lật ngược ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.