Lý Trân thấy nàng cầm váy dài của đại tỷ, lại nghĩ tới nàng vừa rồi muốn Tào Văn bỏ vợ, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ:
- Con tiện nhân này.
Hắn xiết chặt nắm tay đi qua.
- Đừng.
Tào Văn kinh ngạc đến mức ngây người rốt cục kịp phản ứng, y thấy Lý Trân muốn đánh Tiểu Liên, vội vàng bổ nhào qua, ngăn cản Lý Trân:
- Chuyện này không liên quan gì đến nàng.
Lý Trân nắm lấy cổ Tào Văn nhấc lên, lại ném mạnh y vào tường, hét lớn:
- Ngươi tên mặt người dạ thú khốn kiếp, ngươi xứng đáng với đại tỷ của ta sao?
Tào Văn bị bóp cổ khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, mắt y lộ ra tia hung ác, khàn giọng kêu:
- Là do đại tỷ ngươi không sinh được con, nhưng mà ta cần con trai, Tào gia không thể không có người nối dõi được.
Tay Lý Trân thoáng buông lỏng, lại hung hăng tát y một cái mắng:
- Cho nên ngươi thông đồng với nha hoàn, làm chuyện xấu sau lưng đại tỷ, ngươi lại còn nói năng hùng hồn, đổ hết trách nhiệm lên đầu đại tỷ của ta, ngươi còn đáng là nam nhân sao?
Tuy Lý Trân biết đại tỷ cũng có trách nhiệm, cả ngày lo lắng việc buôn bán kiếm tiền, vô hình trung dẫn đến lạnh nhạt với trượng phu, nhưng đây cũng không thể là lý do để Tào Văn phản bội đại tỷ hắn, y ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đại tỷ đã dễ dàng tha thứ rồi, y thế mà lại còn dám thông đồng với nha hoàn ngay trong nhà.
Tào Văn tự biết mình đuối lí, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1583993/chuong-139-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.