Chưởng quầy của tiệm trang sức Mãn Ký họ Phương, y, một nam nhân tuổi trung niên vô cùng giảo hoạt. Có thể vì âm mưu tính kế quá nhiều khiến cho tóc nơi đỉnh đầu y gần như hói sạch, sau lưng mọi người đều gọi y là Phương hói đầu, cũng là một loại nói lên việc ăn ở thất đức của y.
Tuy nhiên y lại có một đôi độc nhãn vô cùng nổi tiếng, báu vật nào đến tay y lập tức biết được vật đó trị giá bao nhiêu tiền, y có thể kiếm lời bao nhiêu. Y vì Đông gia mà kiếm tiền nên Thái bình công chúa cũng hết sức coi trọng y. Lương bổng của y mỗi tháng phải đến 50 quan tiền.
Lúc này, ông chủ Phương rất cẩn thận cầm vào viên ngọc bích, đưa ra ánh sáng rồi tỉ mẩn quan sát, ngọc bích quý giá không chỉ ở độ lớn bé mà còn dựa vào độ trong trẻo của nó.
Ông chủ Phương vô cùng vừa ý, viên ngọc bích này không chỉ lớn như trứng bồ câu, nó còn trong trẻo đến không chút tì vết, đây đích thị là bảo thạch, giá chí ít cũng hơn hai vạn quan tiền.
Y đảo mắt, khẽ liếc người phụ nữ giao bán ngọc thạch đang đứng bên cạnh mình. Đây chỉ là thôn phụ, tại sao lai có bảo thạch quý giá như vậy trên người?
Ánh mắt của ông chủ Phương vô cùng lợi hại, không những nhìn ra giá trị của vật báu, ánh mắt của y còn có thể nhận xét được người khác. Y hiểu rất rõ việc mua thấp bán cao, như vậy mới có thể thu được lợi nhuận cao nhất.
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1583951/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.