Bởi vì thân thể Địch Yến không được thoải mái cho nên Lý Trân đành phải ở lại Trường An ba ngày, mãi cho đến tám ngày sau, bọn họ mới quay trở về Lạc Dương.
- Lý đại ca, huynh có đến Binh bộ đăng ký thi Võ Cử hay không?
Vào thành Lạc Dương, Địch Yến lo lắng hỏi Lý Trân, hiện giờ đã là cuối tháng mười rồi, có lẽ đã hết hạn đăng kí thi Võ Cử, sao lại chưa nghe hắn đề cập tới việc này chứ?
So với khi vừa rời khỏi Đôn Hoàng, hiện giờ nhiệt huyết tham gia Võ Cử của Lý Trân đã phai nhạt rất nhiều, thi đậu Võ Cử thì sao chứ? Cũng chỉ là làm một quan quân cấp thấp, nếu như không có mạng lưới quan hệ thì cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Hơn nữa hiện tại hắn đã có ít nhiều hiểu biết việc đời, phát hiện mình vào nửa năm trước ngây thơ đến cỡ nào, cứ một lòng tranh đoạt Võ Cử.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn mới biết được đường đời tuyệt đối không dừng lại ở một Võ Cử, mà thi Võ Cử vừa vặn là một con đường ngu nhất, ngược lại sẽ đem tiền đồ của mình dậm chân tại chỗ.
Tuy rằng hắn đã không còn nhiều hứng thú đối với việc thi Võ Cử, thế nhưng đại tỷ Lý Tuyền của hắn vẫn ham thích khoa cử, nhất định bắt hắn phải tham gia Võ Cử, điều này làm cho Lý Trân vô cùng đau đầu.
Hiện tại ngay cả Địch Yến cũng hỏi việc này, Lý Trân đành phải lười biếng nói:
- Đã ghi danh rồi, yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-cuong-si/1583944/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.