Biểu tình của Trần Giác mang theo chút lạnh lùng, mày nhíu chặt, nhìn Vương Ân Thành, rồi chỉ chỉ đám người lộn xộn trong đại sảnh : “Thật là phiền muốn chết, con nít đánh nhau thì có cái rắm gì mà cũng làm cho lớn chuyện!”
Vương Ân Thành thấy trên trán Trần Giác đầy mồ hôi, hỏi : “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ais, đừng nói nữa! Con của tớ và một bạn nam trong lớp kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng với một đám nhóc của lớp lá ba! Kỳ thật cũng không có gì, chẳng phải chuyện lớn, giáo viên phát hiện đã sớm can ra, nhưng ở lớp lá ba có một thằng nhóc mập mạp bị tróc da đầu. Vốn loại chuyện này nhà trẻ đã có biện pháp xử lý, cũng không ầm ỉ như vậy, nhưng mẹ của thằng nhóc mập mạp này lại không chịu bỏ qua, nhà nhóc mập mạp kia có tiền, năm trước tài trợ cho trường học xây một phòng học nhạc, con người ta như thế nào bà ta mặc kệ ! Con tớ và một thằng nhóc cùng lớp dẫn đầu, ra tay trước, mẹ của nhóc mập mạp kia làm ầm ỉ lên, rồi cha mẹ của mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu náo loạn. Đúng là chết tiệt. . .”
“. . .” Vương Ân Thành không có con, đâu biết thì ra lại gặp phải các loại chuyện 囧, cậu cũng không biết nên an ủi Trần Giác như thế nào.
Ánh mắt Trần Giác đột nhiên nhìn chăm chú vào mặt cậu một hồi lâu : “Ai, tớ nói này Thành tử, khó trách phó hiệu trưởng lại nhận lầm người, bộ dạng cậu cùng bạn học của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/31503/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.