Bánh Đậu vẫn khóc, chỉ có điều không thành tiếng, nắm chặt ngực áo sơmi của Vương Ân Thành, đôi mắt đẫm nước vùi vào ngực cậu, nước mũi nước mắt còn thêm nước miếng thấm ướt ngực áo Vương Ân Thành.
Hai cha con ôm nhau, Bánh Đậu đại khái khóc đến hơn mười phút mới dừng lại, bả vai co rụt, khi cảm xúc ổn định thì bắt đầu ngượng ngùng, nhóc nghĩ sao mình lại có thể khóc vậy kìa? Thật là mắc cỡ a!
Bánh Đậu bỏ đôi tay bẩn như móng vuốt mèo của mình ra, nắm ngực áo của Vương Ân Thành chùi nước miếng và nước mũi, mặt chôn ở trong ngực dùng sức cọ cọ, đã rồi mới ngước mặt lên, phô ra một đôi mắt mơ màng trông rất tội nghiệp nhìn Vương Ân Thành : “Con đói bụng.”
Vương Ân Thành nghẹn ngào, mắt đỏ hồng, thấy bé con dừng khóc, ngẩng đầu nói muốn ăn, vội vàng cười hỏi : “Con muốn ăn gì? Ba dẫn con đi.”
Bánh Đậu nghĩ nghĩ, từng chữ nói ra : “Con muốn ăn bầu dục xào.”
Vương Ân Thành vuốt mái tóc mềm mại của Bánh Đậu, vô thức nhếch miệng, món ăn đứa nhỏ này thích cũng đặc biệt thật : “Được.”
Cậu nào đâu biết rằng, nói vậy là vì Bánh Đậu đang muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này mà thôi.
Nhóc con tính cách trước tới nay lạnh nhạt kiên cường từ nhỏ, bị Lưu Hằng trách phạt đều không khóc, nếu muốn cũng tránh ở nơi không có ai lén lút rơi lệ, hiện tại thì tốt rồi, nhóc chẳng những khóc, lại còn ở chỗ công cộng nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915290/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.