“Cậu nói cái gì? Cậu gặp đứa bé kia sao?” Lý Quyên cho rằng mình nghe lầm, trong đầu cô hiện lên gương mặt đứa bé mình đã nhìn thấy tại nhà trẻ ngày đó, có một loại ảo giác không chân thật cùng cảm xúc hoảng hốt.
Chẳng lẽ trùng hợp đến thế? ! Thật sự là đứa bé kia?
Vương Ân Thành gật đầu : “Gặp rồi.”
Lý Quyên thở ra một hơi, lắp bắp : “Khi nào thì. . . Chuyện, Chuyện là như thế nào?. . . Sao không nghe cậu nói gì cả?”
Vương Ân Thành nói : “Mới hai ngày nay thôi.”
Lý Quyên đột nhiên nghĩ đến việc lão Lưu gọi Vương Ân Thành đến nhà ăn cơm, lại bị Vương Ân Thành từ chối : “Hôm cuối tuần chẳng lẽ cậu đã ở cùng với đứa bé kia?”
Vương Ân Thành gật đầu, lúc nghĩ đến Bánh Đậu cong môi cười, “Đúng, hồi trưa còn làm ít bánh bích quy cho nó ăn.”
Lý Quyên nhìn thấy đúng như vậy, tựa như vừa mới rồi lúc ở nhà hàng khi cô nhắc tới đề tài con cái vẻ mặt Vương Ân Thành tự nhiên toát ra sự hứng thú và quan tâm, giờ phút này Vương Ân Thành lại cười nhạt, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Lý Quyên lặng đi một chút, níu Vương Ân Thành đứng lại trước vách tường kính của một cửa hàng đang sửa chữa ở bên đường, nhìn cậu nói : “Thành tử, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Sao cậu lại đi gặp đứa bé kia chứ? Không nói những chuyện khác, cha của đứa bé thì sao? Rồi người nhà của nó? Mấy kẻ đó chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915272/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.