Lưu Hằng nhìn cậu : “Lên lầu đi.”
Vương Ân Thành nắm chặt di động gật đầu, xoay người vòng qua sô pha mở cửa đi ra khỏi thư phòng.
Lưu Hằng một mực yên lặng nhìn theo Vương Ân Thành, gánh nặng trong lòng tuy rằng có vơi bớt, nhưng cảm xúc vẫn như trước rất khó chịu. Anh ngồi lại trước máy tính, mở hộp thư đọc lại tư liệu kia một lần nữa, kết hợp với những gì Vương Ân Thành vừa kể, thầm sắp xếp chuyện của sáu năm về trước giờ đã phong phú hơn nhiều.
Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn hiện lên một hình ảnh – Vương Ân Thành ngồi trên lan can ban công, xoay người nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Chu Điền, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ mỉa mai và tuyệt nhiên.
Lưu Hằng cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh kinh hãi kia, khi đó Vương Ân Thành chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao có thể ẩn nhẫn ba tháng, cuối cùng cho Chu Điền một đòn thống hận đả kích trí mạng như vậy?
Có lẽ em ấy rất hận Chu Điền chăng? Hay là hận vận mệnh vì sao lại tra tấn mình như thế? Bởi vì hận cho nên mới có thể chịu đựng lâu như thế sao?
Nếu Lưu Hằng đoán không lầm, cho dù lúc ấy Chu Điền không uy hiếp Vương Ân Thành khiến cậu nhảy lầu, có lẽ Vương Ân Thành cũng sẽ tìm một biện pháp khác để làm cho hư thai?
Lúc ấy Vương Ân Thành căn bản không quan tâm đến đứa bé trong bụng, thậm chí ngay cả mạng của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915264/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.