Sau khi Lưu Hằng rời khỏi, Rose cùng Lục Hanh Đạt ngồi trong phòng trầm mặc thật lâu, Lục Hanh Đạt nhìn Rose, thấy sắc mặt cô biến đổi từ phức tạp, cho đến khi khôi phục về thần sắc trầm tĩnh bình thường.
Rose túm tóc lại, bông tai màu tím ánh lên dưới ánh đèn trong phòng, Lục Hanh Đạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua, a lên một tiếng, khen : “Bông tai rất đẹp, là hàng quý giá phải không? Cô gái?”
Rose nhìn nhìn, biết Lục Hanh Đạt chỉ mới nói một nửa, Lục Hanh Đạt cùng đối mặt với Rose, nhếch môi cười đầy vẻ kì quặc : “Ngược lại tôi rất tò mò, cô vừa mới tự xưng mình là bạn của Vương Ân Thành, khi nghe cô nói chuyện sao tôi lại có cảm giác, căn bản là Vương Ân Thành không muốn gặp cô phải không? Hay là nói, kỳ thật cô vẫn còn che giấu nhiều điều?”
Rose nhìn lại Lục Hanh Đạt : “Có quan hệ gì đến anh? Anh Lục, nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước nhé, không cần tiễn!” Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Lục Hanh Đạt ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn theo bóng dáng Rose, hé mắt, đột nhiên lớn tiếng nói : “Giúp Vương Ân Thành làm nhiều việc như vậy, chắc chắn tổ chức sẽ không bỏ qua cho cô đúng không? Mấy năm gần đây cô thay đổi chỗ ở nhiều như vậy, là vì trốn sự truy tìm của tổ chức, chắc tốn không ít tinh lực cùng tiền bạc nhỉ?”
Rose nắm chặt tay dừng lại ngay bậc cửa, đứng lặng trong vài giây, rốt cục mặt không đổi sắc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915255/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.