Lục Hanh Đạt ngồi ở trên ghế sa lông trong văn phòng Lưu Hằng, nhiệt độ trong phòng rất thấp, trên bàn trà ấm nước sôi sùng sục tỏa khói nghi ngút.
Lục Hanh Đạt nghe Lưu Hằng nói xong cả người cười đến nghiêng ngả, cầm chung trà nhỏ trong tay cũng không xong, nước tràn ra tay. Lục Hanh Đạt đặt chung trà lên bàn, cười đến thở không được nữa, tựa vào lưng ghế sa lông nhìn khuôn mặt đen thui của Lưu Hằng, nói : “Cậu ta không đồng ý? Cự tuyệt? Cậu giật giây con mình vừa làm nũng vừa ra vẻ dễ thương lại còn nói dối nữa, vậy mà cuối cùng cậu ta vẫn cự tuyệt? Xin hỏi tớ có thể cười mười phút không?. . . Ha ha ha ha. . .”
Lưu Hằng ngồi đối diện Lục Hanh Đạt, sắc mặt so với ngày thường lạnh và nghiêm khắc hơn năm phần, áp suất cực thấp, hai mắt tràn đầy sự tức giận.
Đêm qua, khi Lưu Hằng nói về «Một nhà ba người " với Vương Ân Thành cậu liền cự tuyệt, mà còn giải thích vô cùng rõ ràng.
Vương Ân Thành nói nếu Bánh Đậu thật sự quen giường không thể ngủ ở chỗ cậu, cậu sẽ từ sáng tới tối đến đây để gần gũi Bánh Đậu, nhưng mà không ở lại nơi này, dù sao đây cũng là nhà của Lưu Hằng, anh cần có không gian và cuộc sống riêng của mình, cậu sẽ không can dự vào để dính dáng thêm nhiều.
Khi Lưu Hằng nghe Vương Ân Thành nói xong cả người đều hết sức khó chịu! Nếu không phải ánh sáng quá mờ, Vương Ân Thành nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915250/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.