Chương trước
Chương sau
Hôm nay Bánh Đậu đặc biệt không vui, trong đầu nhóc có hai vấn đề thay nhau chạy qua chạy lại, một là quả cam lớn không thích ba ba, hai là dạo này ba ba phải tăng ca không có thời gian về nhà quan tâm nhóc.

Buổi chiều giáo viên bắt đầu điểm danh kêu các bé lần lượt đi lên bục giảng, hỏi mỗi đứa ngưỡng mộ nhân vật sân khấu kịch nào. Đến lượt Bánh Đậu, thầy giáo vừa ngước mắt liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nhăn mặt nhíu mày của Bánh Đậu.

“Bạn nhỏ Lưu Tục sao thế? Không vui hả?” Thầy giáo hỏi.

Bánh Đậu lắc lắc đầu, quay qua nhìn thầy giáo, có vẻ không thích nói chuyện.

Thầy giáo ngồi bên bàn trên bục giảng nhẹ nhàng hỏi Bánh Đậu : “Lần trước sân khấu kịch con không tham gia, lần này đã suy nghĩ xong muốn diễn vai gì rồi?”

Bánh Đậu nghĩ nghĩ rồi đáp : “Con muốn diễn dũng sĩ!”

Thầy giáo gật gật đầu, ghi vào sổ để nhớ, hỏi tiếp Bánh Đậu : “Nếu như có rất nhiều bạn nhỏ cũng thích được sắm vai dũng sĩ, nhưng lại không có nhiều vị trí như vậy, con có muốn diễn vai khác không? Thí dụ như yêu quái đại thụ, hay thủy quái gì gì đó?”

Bánh Đậu nhìn thầy giáo lắc đầu nguầy nguậy, nhóc mới không thèm đâu, nhóc cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, lúc biểu diễn kịch phụ huynh phải có mặt, hơn nữa là cả hai đều phải đến xem, đến lúc đó ba ba sẽ tới quả cam cũng vậy! Nhóc mới không thèm diễn cái gì mà thủy quái rồi yêu tinh đại thụ đâu, muốn diễn dũng sĩ cơ! Nhóc mới không muốn đứng suốt từ đầu, đến cuối cùng bị chém hai nhát rồi mới chuyển sang nằm yên trên sân khấu đâu!

Thầy giáo cảm thấy hơi kinh ngạc khi thấy Bánh Đậu lắc lắc đầu, dù sao ở nhà trẻ hay ở trường thầy giáo và phụ huynh vẫn thường dạy bọn trẻ phải biết nhường nhịn, rất nhiều bạn nhỏ nghe nói vai diễn có hạn đều láu cá tỏ vẻ có thể diễn nhân vật khác, chỉ rất ít trong số đó không thể chấp nhận, mà Bánh Đậu chính là điển hình.

Đầu giờ chiều Lưu Hằng gọi một cú điện thoại cho Vương Ân Thành, lúc ấy cậu đang xem lại bản thảo mà Trần Lạc Phi sửa chữa vô số lần, cửa phòng làm việc không đóng, Trần Lạc Phi bị Thiệu Chí Văn tàn phá cả ngày tóc tai có hơi lộn xộn đứng đối diện bàn làm việc.

Vương Ân Thành buông bản thảo ngước mắt liếc Trần Lạc Phi một cái, vừa cầm điện thoại vừa chỉ chỉ ra cửa.

Trần Lạc Phi đi tới đóng cửa lại, lúc xoay người chuẩn bị quay về bàn làm việc lại nhìn thấy Vương Ân Thành nhíu mày nhìn cậu, sau đó chỉ hờ hững buông ra hai chữ : “Ra ngoài.”

Trần Lạc Phi : “. . .”

Có cái bản thảo làm lại hết lần này đến lần khác, vẫn không được thông qua, nhiều lần đều bị Thiệu Chí Văn ném vào máy nghiền giấy, thật vất vả mới được Thiệu đại gia gật đầu nói cũng được có thể đưa cho trưởng biên tập xem, vậy mà mới nhìn cái mở đầu đã trực tiếp đuổi mình ra ngoài? !

Trần Lạc Phi luôn luôn tự nhận trái tim của mình rất sắt đá thì hôm nay cũng bị tình cảnh như vậy đập vỡ ra thành từng mảnh, một người đàn ông kiên cường từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác mình bị cưỡng gian rồi giết chết một trăm lần sau đó lại thêm một trăm lần nữa.

Trần Lạc Phi vẫn thành thành thật thật đi ra ngoài nhân tiện khép cửa văn phòng lại.

“Alo?” Vương Ân Thành bắt máy sau khi thấy cửa đã được đóng kĩ.

“Hôm nay tôi cũng không thể về được.” Lưu Hằng nói thẳng.

“Vấn đề rất nghiêm trọng hả?”

“Lần trước có đề cập qua với em việc khống chế cổ phần Cửu Long thường xuyên xuất hiện vấn đề, ngày hôm qua thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu Cửu Long bên kia rớt giá nghiêm trọng, gần như là ngừng giao dịch, hôm nay có nhân vật lớn bắt đầu không ngừng thu mua cỗ phiếu. Trước Hoa vinh có một lô hàng thiết bị y tế bị hải quan giữ lại, nói là trốn thuế, sau đó bên kiểm nghiệm hải quan thông báo trong lô hàng đó có phân nửa là chưa được phê duyệt, thậm chí còn có một số thiết bị không đúng quy cách.”

“Bên kia đẩy nhanh tốc độ?”

“Đúng vậy.” Thanh âm Lưu Hằng nghe bình tĩnh uy nghiêm, nhưng Vương Ân Thành cảm nhận được vài phần mệt mỏi : “Chu Dịch An vẫn chưa có tin tức, sáng hôm nay tôi có xem qua báo giải trí, Chu Dịch An chưa nói gì, hoặc là bên kia có chủ đích, muốn tạo dư luận chậm rãi hạ bệ tôi.”

Vương Ân Thành ngồi dựa vào ghế sô pha, chân mày cau lại, cậu cảm thấy chính mình suy xét vấn đề quá đơn giản : “Tại sao lại như thế?”

“Bởi vì gia tộc tôi có rất nhiều quy củ, ban quản trị Hoa Vinh là một đám cổ lổ sỉ, tư tưởng rất giống ông nội, vấn đề tính hướng ngay từ đầu bọn họ chính là mắt nhắm mắt mở, hiện tại sáng nào tôi cũng được đứng đầu đề bản tin giải trí, phỏng chừng huyết áp của bọn họ cũng tăng dần mỗi ngày. Thị trường tiêu thụ của Hoa Vinh khá hạn hẹp, hơn nữa nó lại chiếm một vị trí trung tâm ở trong nước. Cho nên Hoa Vinh không thể đi sai dù chỉ một bước, chỉ cần xảy ra vấn đề, ban quản trị sẽ hạ bệ tôi rồi đẩy người khác lên.”

Vương Ân Thành cũng không tiện lên tiếng đánh giá cái gì, chuyện của gia tộc chỉ có bản thân Lưu Hằng rõ ràng nhất.

“Bánh Đậu không có vấn đề chứ?” Vương Ân Thành suy nghĩ điều gì cũng đặt Bánh Đậu lên hàng đầu, cho nên muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Không có vấn đề, đắc tội với tôi không giống như với ông nội, bọn họ không dám.” Anh tiếp lời : “Thầy giáo Bánh Đậu vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói hai ngày nữa sẽ biểu diễn kịch, một loại hoạt động dành cho cha mẹ con cái ở nhà trẻ, tôi đã nói với thầy ấy em sẽ đi.”

Ngày hôm qua Bánh Đậu nhốn nháo đòi ba ba thiếu chút nữa là khóc, giờ phút này Vương Ân Thành vừa nghe Lưu Hằng nói, bật hỏi : “Anh không đi sao?”

“. . .” Ở đầu kia điện thoại Lưu Hằng trầm mặc ước chừng vài giây, nghe Vương Ân Thành hỏi câu này rất dễ nghĩ qua ý khác, giống như là cậu đặc biệt kỳ vọng Lưu Hằng cùng đi vậy.

“Để xem thế nào đã, tôi sẽ cố gắng thu xếp.”

“Ừm.”

Hai người cũng không nói gì thêm chỉ nói chào rồi cùng cúp điện thoại.

Sau khi Trần Lạc Phi trở về chỗ của mình, cằm tì lên bàn, giống như một con chó lớn đang vô cùng mệt mỏi, bị tàn phá một ngày, cho dù là một bá vương cũng sớm khô héo.

Thiệu Chí Văn nhíu mày nhìn Trần Lạc Phi, nghĩ thầm tên nhóc này thật đáng lo, là ngốc thật hay giả bộ đây ta?

Thiệu Chí Văn đi qua cuốn sấp giấy A4 lại vỗ vỗ lên vai của hắn, hỏi : “Trưởng biên tập nói sao!”

Trần Lạc Phi đứng bật dậy, lập tức bước nhanh tới gõ cửa đi vào văn phòng Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành đọc xong bản thảo của Trần Lạc Phi, nhận xét vài câu, ngẩng đầu nhìn hắn : “Đã rõ chưa?”

Trần Lạc Phi yên lặng gật đầu : “Rõ rồi ạ, em sẽ sửa lại.”

“Được rồi, mau làm đi.” Vương Ân Thành đưa bản thảo cho Trần Lạc Phi, Trần Lạc Phi cầm lấy, nhìn thấy Vương Ân Thành đóng máy tính, thu dọn đồ trên bàn.

“Anh tan tầm hả?” Trần Lạc Phi nghi hoặc hỏi.

Vương Ân Thành liếc hắn một cái, cảm thấy Trần Lạc Phi rất kỳ quái, vô luận là nói chuyện hay là ánh mắt đều cực kì quái lạ. Vương Ân Thành nhớ rõ trước kia Trần Lạc Phi là một cậu bé rất nghịch ngợm, còn chưa nghỉ hè đã đốt hai đống cỏ khô người ta vun ở trước cửa nhà, sau đó bị cha hắn rút dây nịt quất cho một trận ngày hôm sau không cho ra ngoài chơi đùa.

“Có việc gì?” Vương Ân Thành trực tiếp hỏi hắn.

“Àh, àh. . . Chuyện là đã lâu không gặp, anh có thời gian chứ? Em mời anh ăn cơm.” Hai câu sau Trần Lạc Phi nói đặc biệt lưu loát, sau khi nói xong liền nhìn Vương Ân Thành bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Vương Ân Thành vừa thu dọn đồ đạc vừa nói : “Tôi có việc rồi, lần sau đi.” Nói xong liền đi vòng qua bàn làm việc, thuận tay tắt điều hòa.

“Lần sau là khi nào?” Trần Lạc Phi đi theo ở phía sau hỏi.

Vương Ân Thành đi tới cửa tắt đèn, đẩy cửa ra nói : “Để tôi mời cậu, hai ngày nữa nhé.” Nói xong đi ra ngoài, chào lão Lưu rồi đi trước.

Hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của Trần Lạc Phi, bị một bản thảo khiến cho sứt đầu mẻ trán, ngày này so với tưởng tượng của mình quả thực rất khác biệt mà, ánh mắt Vương Ân Thành nhìn hắn chỉ như một cấp dưới hay như một học trò! Cảnh tượng xinh đẹp không diễn biến như mình tưởng tượng thì thôi đi, đã vậy còn khô khan buồn tẻ đến khiếnTrần Lạc Phi phát điên.

Trần Lạc Phi trở lại vị trí của mình, có chút thất bại nghĩ, lý tưởng cùng hiện thực quả nhiên khác nhau rất xa.

Trần Giác đậu xe chờ Vương Ân Thành ở dưới lầu công ty, hai người cùng đi nhà trẻ đón con, nói tới tin tức Diệp An Ninh đăng sáng hôm nay, khóe miệng Trần Giác lập tức hiện lên nụ cười trào phúng.

“Cứ chờ đi, chờ xem lão tử làm sao trừng phạt cô ta!”

“Cô ta thật là em họ của Diệp Tiếu Thiên hả?” Vương Ân Thành hỏi.

“Em họ? Đừng giỡn chứ! Diệp Tiếu Thiên cũng không phải nhà giàu mới nổi, ở đâu ra một cô em họ lại đi kéo anh trai mình xuống nước! Em họ của Diệp Tiếu Thiên đều xuất ngoại du học ở Mỹ! Diệp An Ninh thì tính là cái cái gì? Tôi không nói chuyện nhà cô ta chẳng giàu có, con đàn bà kia thật sự là khiến người ta chán ghét đến toàn thân khó chịu! Trước kia khi cô ta chỉ mới là thực tập, đã dám viết chuyện của Diệp Tiếu Thiên, tòa soạn báo nơi cô ta công tác không dám đăng, cô ta liền bán cho báo khác! Bán đó nhá! ! Tư liệu cô ta có trong tay cùng ảnh chụp làm chứng lúc ấy thật đúng là bán rất có giá a! Sau này khi báo đăng lên rồi, chuyện bị lộ, cô ta còn chối! Nói là do người hướng dẫn cô ta lúc ấy làm, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu người khác!”

Trần Giác vừa lái xe vừa tiếp tục nói : “Nhưng mà lại nói tiếp, quan hệ của hai người cũng coi như là anh em họ đi. Mẹ của Diệp Tiếu Thiên cùng với cha của Diệp An Ninh là anh em bà con xa, gia cảnh nhà cô ta không tốt, ba làm bảo vệ trong công ty của Diệp Tiếu Thiên, văn hóa cũng không cao, nhưng nhân cách thì không tệ, có điều sinh ra đứa con gái thiệt tình là không được chút nào. Năm đó mẹ của Diệp Tiếu Thiên cảm thấy Diệp An Ninh khá xinh lại có bằng cấp, nên mai mối cho một nhà khá giả, nói chuyện yêu đương được có nửa năm thì chia tay, ngay từ đầu người ta đánh giá Diệp An Ninh tàm tạm, càng về sau càng vật chất, luôn đòi cái này muốn cái kia, xem mình là trung tâm, bạn làm ăn của người đàn ông kia cũng có nữ giới, có mấy lần Diệp An Ninh lại còn lấy số điện thoại trong di động của bạn trai gọi tới thăm dò người ta.”

“Fuck, cái loại đàn bà này, bộ dạng xinh đẹp bằng cấp cao thì thế nào? Trên thế giới này thiếu gì phụ nữ nhìn thì bình thường nhưng tấm lòng thật sự tốt hơn cô ta nhiều! Sau này mẹ của Diệp Tiếu Thiên thấy rõ được bản chất của cô ta, không giới thiệu đối tượng nữa, nói gì thì đàn ông có điều kiện tốt cũng muốn lấy một cô gái tốt thật sự, ít nhất phải hơn con nhỏ Diệp An Ninh đó!”

Hiện tại Vương Ân Thành xem như hiểu biết thêm một chút về tâm lý của Diệp An Ninh, ích kỷ, muốn mọi chuyện đều vây xung quanh mình, có lẽ vì cuộc sống hiện tại đã không đủ để thỏa mãn ham muốn vật chất của cô ta, cho nên cô ta càng ngày càng bành trướng tham vọng với những người đàn ông có tiền.

Trần Giác như cái máy hát, mở miệng ra thì ngừng không được, dọc theo đường đi đều cất tiếng oán giận Diệp An Ninh với Vương Ân Thành, có thể nghĩ năm đó hắn bị Diệp An Ninh làm cho khốn đốn rất nhiều.

Cuối cùng khi đến nhà trẻ Trần Giác lại nói : “Bất quá tớ nghe Diệp Tiếu Thiên nói, lần này Diệp An Ninh tìm được chỗ dựa vững chắc thật đúng là không như trước, gia tộc Lưu Hằng có một người đàn ông, nghe nói cho cô ta không ít điều tốt, khu biệt thự Đông Sơn đã sớm bán hết, vậy mà người đàn ông đó còn có thể tặng cho cô ta một căn.”

Hai người đến nhà trẻ đón con, Trần Giác lái xe, Bánh Đậu cùng Diệp Phi ngồi ở băng sau, hai đứa trẻ châu đầu cùng thảo luận việc diễn kịch, Vương Ân Thành ngồi ở một bên không nói lời nào, chỉ nhìn hai đứa thì thầm to nhỏ.

Sau khi Trần Giác và Diệp Phi rời khỏi, Vương Ân Thành nắm bàn tay nhỏ bé của Bánh Đậu vào thang máy lên lầu.

Bánh Đậu được Vương Ân Thành dắt, đứng trong thang máy nghẹn hồi lâu, mới ngước cổ hỏi với giọng buồn bã : “Ba ba hôm nay có về không?”

Hai mắt Bánh Đậu ngập nước, dè dặt mang theo nỗi chờ mong, Vương Ân Thành ngồi xổm xuống sờ sờ đầu con, ôm Bánh Đậu nói : “Hôm nay ba ba vẫn còn rất bận nha.”

Bánh Đậu nghiến răng, không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu vào nhà, Bánh Đậu chưa kịp đổi giày liền lướt qua huyền quan chạy thẳng vào phòng, đầu tiên là đẩy cửa thư phòng ra nhìn vào bên trong, không có người, tiếp đó lại đẩy cửa hai phòng ngủ, thăm dò thật cẩn thận, vẫn không có người nào, cuối cùng ngay cả phòng bếp và nhà vệ sinh đều nhìn một lần, vẫn như trước không có người.

Vương Ân Thành vừa vào cửa là đã biết trong nhà không có ai khác, nhưng bé con lại hy vọng Lưu Hằng có thể đột nhiên xuất hiện, giống như không có ở thư phòng thì chính là phòng ngủ, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy.

Vương Ân Thành đóng cửa lại, đứng ở huyền quan nhìn Bánh Đậu hết chạy từ phòng này đến phòng khác, lại vào cả phòng tắm, cuối cùng đi ra từ nhà bếp với vẻ mặt mất mát.

Vương Ân Thành nhìn con thất vọng cúi đầu, trong lòng chua xót khổ sở không kém, cậu đá văng giầy trên chân đi tới, ôm con vào trong ngực quay đầu liền đi ra cửa trước.

Mặc kệ đi! Nhiều chuyện lộn xộn như vậy! Nhưng trẻ con có có làm gì sai đâu? Vô tội biết nhường nào? ! Bánh Đậu nhớ ba ba nó muốn chết, rõ ràng nhớ như vậy mà lại không gặp được, Bánh Đậu làm sai cái gì? Vương Ân Thành đột nhiên nổi giận, vừa giận vừa tức lại đau lòng cho quả cam nhỏ trong ngực, cậu nghĩ cho dù bất cứ giá nào, Bánh Đậu chỉ cần nhìn thấy ba ba là tốt rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì cứ để người lớn sẽ thu xếp! !

Vương Ân Thành vừa định mang giày mở cửa, thì tay vặn nhúc nhích, cửa được đẩy ra, một dáng người đứng ở ngay cửa, thoáng kinh ngạc nhìn quả cam lớn ôm quả quả cam nhỏ, mà đôi mắt cả hai đều đỏ ửng.

“Sao vậy?” Lưu Hằng đi vào hai bước, buông túi nilon trong tay, nhìn Bánh Đậu rồi lại quay qua nhìn Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu đều sửng sốt, cả hai đều giật mình nhìn Lưu Hằng, dường như hoàn toàn không ngờ Lưu Hằng sẽ xuất hiện.

Bánh Đậu phản ứng nhanh hơn Vương Ân Thành, hai cánh tay nhỏ bé hướng về phía Lưu Hằng đòi bế, “Ba ba! !”

Lưu Hằng tiếp nhận con từ tay Vương Ân Thành, ôm Bánh Đậu vào trong ngực, Bánh Đậu chôn mặt ở hõm vai Lưu Hằng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên tây trang và áo sơmi của Lưu Hằng, chậm rãi cọ đến khi nước mắt nước mũi chảy ra, bé con chôn đầu, ghé vào trong ngực Lưu Hằng, khó có được làm nũng, “Sao bây giờ ba ba mới đến a! ? Giờ mới chịu về! ? Ghét ba ba nhất ! ! Ghét nhất !”

Lưu Hằng ôm Bánh Đậu vuốt ve lưng của nhóc, không nói gì, chỉ để con tùy ý cọ cọ trong ngực của mình. Anh đưa mắt nhìn Vương Ân Thành, đôi mắt đỏ ửng trước đó của Vương Ân Thành giờ đã khôi phục như bình thường, nhìn không có gì khác biệt, tựa hồ sự luống cuống vừa rồi đều là do Lưu Hằng nhìn lầm vậy.

Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng liếc nhìn nhau, rồi yên lặng đảo mắt qua Bánh Đậu, chẳng nói gì.

Bánh Đậu chỉ khóc một chút xíu, có điều nước mũi cứ không ngừng chảy xuống, nhóc cũng không khách khí, chùi tất cả lên áo sơmi của Lưu Hằng.

Lưu Hằng ôm con cởi giày đi vào trong phòng khách, Vương Ân Thành đóng cửa lại xoay người xách cái túi nilon kia, cúi đầu thì thấy bên trong là cơm chiều đóng hộp sẵn.

Bánh Đậu được Lưu Hằng ôm trong chốc lát, cảm thấy hơi mất tự nhiên, hồi nào giờ không quen làm nũng khoe mã cùng Lưu Hằng, hơn nữa vừa nãy còn khóc nước mắt nước mũi tùm lum. Lưu Hằng đương nhiên biết Bánh Đậu nghĩ gì, trước kia hai cha con cũng không quá gần gũi, cho tới bây giờ Bánh Đậu cũng chưa từng thể hiện ra nhớ ba ba đến nỗi khóc nhè, còn cọ quần áo của mình đều là nước mắt nước mũi.

Lưu Hằng đặt Bánh Đậu lên sô pha, rồi ngồi bên cạnh, nhìn con : “Nhà trẻ diễn kịch gì? Con nói với thầy muốn diễn nhân vật nào?”

Bánh Đậu hít hít cái mũi nhỏ : “Dũng sĩ! Dũng sĩ đánh quái thú!” Dừng một chút : “Ngày đó diễn kịch phụ huynh đều phải đi nha, cha mẹ mấy bạn khác đều đi cả, ba ba có đi không?”

Lưu Hằng véo véo cái mũi Bánh Đậu : “Đi chứ!”

Bánh Đậu thở phào một hơi, tiếp đó quay đầu nhìn Vương Ân Thành đang lấy mấy hộp đồ ăn ra để lên bàn ăn : “Quả cam cũng đi sao?”

Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu đã ngừng khóc vui vẻ trở lại, cười nhạt : “Đi .”

Bánh Đậu ngồi trên ghế sa lông vui vẻ đong đưa hai cái chân nhỏ, nhóc quay đầu trở lại nhìn nhìn ba ba, lại xoay người nhìn nhìn quả cam lớn, lại quay đầu nhìn ba ba, rồi ngó quả cam lớn.

Lưu Hằng nhìn Bánh Đậu, Vương Ân Thành cũng nhìn nhóc, hai người lớn chẳng hiểu ra sao nhìn nhau, đều nhìn thấy ý dò hỏi cùng nghi hoặc từ trong mắt đối phương.

Đột nhiên chợt nghe tiếng Bánh Đậu reo hò ầm ĩ : “A! !”

Ba người cùng cơm nước xong, Lưu Hằng thu dọn bàn, Vương Ân Thành tắm rửa cho Bánh Đậu, thay đồ ngủ, ôm con vào phòng, Bánh Đậu chẳng mấy chốc thì ngủ, trông dáng vẻ rất thoải mái, trong giấc ngủ còn mơ mơ màng màng kêu lên : “Ba ba. . . Quả cam. . .”

Vương Ân Thành tém chăn cho con, chỉnh ánh sáng đèn bàn đến mức thấp nhất, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Lưu Hằng thu dọn xong đang đứng ngoài ban công hút thuốc, trên bàn ăn đặt một đĩa đào đã rửa sạch.

Vương Ân Thành đi đến ban công, Lưu Hằng đang hút thuốc nghiêng đầu nhìn cậu một cái, dụi tắt thuốc.

“Vẫn phải tăng ca sao?” Vương Ân Thành hỏi.

“Không, không cần nữa.” Bầu trời trên cao một màu xanh thẫm, Lưu Hằng híp mắt nhìn chân trời phía xa xa.

Cái gì mà không cần?

Lưu Hằng tiếp tục : “Không còn vấn đề gì lớn, hai ngày nay làm phiền em rồi.” Lưu Hằng đột nhiên nói một câu khách khí.

Vương Ân Thành : “Không phiền.”

Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành sóng vai nhau đứng ở ban công, ban đêm làn gió mát rượi thổi nhẹ, lướt qua mặt hai người.

Chẳng ai nói gì, tựa hồ cũng không có gì để nói, Lưu Hằng cầm điếu thuốc trong tay, cúi đầu rũ mắt xuống đùa nghịch, Vương Ân Thành sững sờ nhìn một cái bảng hiệu của cửa hàng hoa quả phía bên ngoài tiểu khu cách nơi này không xa.

“Ba ba, quả cam. . .” Bánh Đậu đột nhiên từ phía sau bọn họ dụi mắt kêu lên, mặc áo ngủ kiểu gấu nhỏ, vẻ mặt còn ngái ngủ.

Bánh Đậu đi tới, kéo áo quả cam lớn : “Quả cam phải ngủ với con.” Tiếp đó lại quay đầu nhìn Lưu Hằng : “Ba ba không được đi, ba ba cũng phải ngủ cùng con!”

Lưu Hằng và Vương Ân Thành cùng sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

Tối hôm đó Bánh Đậu cảm thấy hạnh phúc tim hồng bay bay, nhóc ngủ ở giữa giường lớn, ba ba ở bên tay phải, quả cam lớn nằm phía tay trái, trong phòng toàn là mùi cam thơm ngọt.

Trên người Ba ba cũng có hương vị cam!

Hai quả cam lớn mang theo một quả cam nhỏ, người một nhà toàn là hương cam!

. : .

Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt dường như cứ theo quỹ đạo của mỗi người mà tiếp tục.

Bánh Đậu cùng bạn nhỏ Diệp Phi được thầy giáo giao cho vai dũng sĩ, mỗi ngày sau khi tan học tập kịch thêm một tiếng; Lưu Hằng xử lý một đống chuyện phiền phức, đi từ sáng nhưng mỗi tối đều trở về ăn cơm; Vương Ân Thành đi làm rồi tan tầm, cùng Trần Giác đón con tan học, nhân tiện còn hướng dẫn một thực tập sinh; Trần Lạc Phi mỗi ngày đều tin tưởng tràn đầy khí phách mười phần tiến vào công ty, sau khi tan tầm vẻ mặt thất vọng tiu nghỉu như bị huấn luyện đến lột da, ngày hôm sau lại tiếp tục tin tưởng tràn đầy; Thiệu Chí Văn thành công gia nhập biên chế ở tòa soạn báo, bắt đầu quang minh chính đại làm khó thực tập sinh mới tới.

Mà một mặt khác, tin tức giải trí Diệp An Ninh đăng mỗi ngày đầu đề cố định vẫn là Lưu Hằng, liên tiếp suốt một tuần chẳng có tin tức gì mới, công chúng bắt đầu mất đi sự chú ý.

Vừa vặn Vương Ân Thành bắt đầu đăng một loạt bài phân tích tài chính và kinh tế kí tên — Thành Ân. Và những bộ phim bom tấn đều đồng loạt công chiếu, các loại bình luận của người xem phim điện ảnh và truyền hình cũng như tin tức thượng vàng hạ cám về đời tư mấy vị minh tinh tài tử, đều khiến cho mấy bài báo của Diệp An Ninh dần dần mất đi sự chú ý của công chúng.

Vương Ân Thành thấy mấy kỳ gần đây tin tức của Diệp An Ninh càng ngày càng nhạt nhẽo, nội dung không có sức thuyết phục, không chút nào ngạc nhiên khi được xem là báo lá cải.

Trình độ chuyên nghiệp của Diệp An Ninh chỉ có nhiêu đó, con người như cô ta chỉ thích hợp với việc săn tin, còn những việc giật tít, giữ nhiệt để tin tức của mình luôn thu hút sự chú ý của công chúng, cô ta không hợp.

Nhưng tình huống ở công ty Lưu Hằng cũng không bởi vì Vương Ân Thành âm thầm tìm biện pháp dời đi lực chú ý với những tin tức của Diệp An Ninh mà có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào, có thể nói là càng ngày càng tệ, cổ phiếu xuống dốc liên tục, phiền phức với hải quan tuy rằng giải quyết ổn thỏa, nhưng mà hợp đồng đang bàn bạc với đối tác nước ngoài, có ý nghĩa rất lớn với công ty Lưu Hằng, lại bởi vì lô hàng vật tư y tế đến muộn vài ngày mà bị mất đi mối hàng lớn đã qua lại ba năm nay.

Về tin tức tính hướng của Lưu Hằng tuy rằng đối với đại chúng không có gì kích thích, nhưng không đồng nghĩa với việc ban giám đốc coi như chẳng có gì. Liên tiếp ba ngày nay Lưu Hằng đều hội họp liên miên, mà ngay cả ban quản trị luôn luôn xem trọng Lưu Hằng cũng đưa ra ý nghi ngờ đối với anh.

Tháng năm và tháng sáu lại đúng là thời điểm kiểm tra sổ sách hàng năm của cục thuế, công ty Lưu Hằng bị nghi ngờ trốn thuế.

Những điều này Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu không biết, tin tức được ém lại không cho người ngoài và giới truyền thông biết, Lưu Hằng một mình gánh mọi trách nhiệm.

Đầu tháng năm ban quản trị biểu quyết tạm dừng mọi công việc của Lưu Hằng, anh bị buộc rút khỏi vị trí CEO. Đối với Hoa Vinh mà nói đây là thời điểm hỗn loạn, ban giám đốc loại bỏ Lưu Hằng, nhưng lại không có chỉ định CEO mới, trong lúc nhất thời công nhân viên chức ở Hoa Vinh bàn tán sôi nổi, có người nói vị trí của Lưu Hằng không thể thay thế, cũng có người nói giang sơn to lớn ắt có người mới xuất hiện, ban quản trị thay đổi người khác là chuyện ván đã đóng thuyền.

Theo Vương Ân Thành hiểu, thì tin tức phong ba đã được che đậy, Lưu Hằng mỗi ngày đều đi làm tan tầm, tựa hồ chuyện của công ty cũng không có vấn đề lớn, nhưng ngay lúc đương sự vẻ ngoài bình tĩnh, sẽ luôn luôn có người nào đó xuất hiện để vạch rõ chân tướng.

Vào buổi sáng Lưu Hằng chính thức từ nhậm, một phương tiện truyền thông đưa tin hội đồng quản trị của Hoa Vinh Quốc Tế phế bỏ chức vụ CEO của Lưu Hằng, cũng nhắc tới là bởi vì vài năm nay Lưu Hằng làm ăn trốn thuế cùng hối lộ quan chức. . . Trong lúc nhất thời tin tức có liên quan tới Lưu Hằng lại bắt đầu ồn ào huyên náo, cùng lúc đó, danh sách điều động nội bộ cho vị trí CEO cũng đã được chuẩn bị tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.