Ngày Lưu Hằng đi, thái độ của anh giống như mình là chiến sĩ canh giữ biên phòng, xin được tổ chức cho vài ngày nghỉ trở về cưới vợ, hôn lễ xong ngay lập tức quay lại đứng gác. Luôn nói mình rất bất đắc dĩ đồng thời còn bám dính như keo dán.
Lưu Hằng thì không nỡ đi, mà ở bên kia Cố Thiên lại kiên quyết gọi điện thoại đến thúc giục, nói: “Lưu tổng anh mau trở lại đi, cũng không phải sinh ly tử biệt anh làm như một đi không trở về vậy!”
Công việc làm ăn ở M thị cần phải trông nom, Lưu Hằng không có cách nào đành phải lên đường, ngày đó sau khi đưa Bánh Đậu đến trường, Vương Ân Thành chở Lưu Hằng đến sân bay.
Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành nói: “Chăm sóc con cho tốt chờ tôi trở lại.”
Lưu Hằng nói rất nghiêm trang đỉnh đạc, không biết tại sao Vương Ân Thành lại nghe ra một phong vị khác, đạp Lưu Hằng một cước, cười nói: “Mau đi đi, cũng không phải chẳng về nữa.”
Sau khi Lưu Hằng đi rồi Vương Ân Thành đều đặn đi làm mỗi ngày, tháng chín khai giảng Lạc Phi không đến tòa soạn báo thực tập nữa, Thiệu Chí Văn ngay lập tức khôi phục lại bản tính ngốc ngốc lúc ban đầu, các đồng nghiệp trong tòa soạn đều nói, một chuyến thực tập này không riêng Trần Lạc Phi học được rất nhiều thứ, cũng làm cho mọi người biết thì ra Thiệu Chí Văn cũng có một mặt nghiêm túc đứng đắn như vậy .
Thiệu Chí Văn cười cười, ánh mắt lấp lánh.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dung-phu/1915213/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.