Mạt Lị cảm thấy Giang Tụng nói rất có đạo lý.
Nàng chính là hoa yêu, sống nhiều năm như vậy, người tiễn đưa so với đám hắc tử kia nói nhiều hơn, cần gì phải để ý một hai câu tục tĩu này đây?
Ngoại trừ hao tâm tổn trí, không còn nửa điểm tác dụng.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức thẳng lưng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên cực kỳ kiên định.
Ánh đèn sân khấu đang được điều chỉnh quét về phía cô, vẻ mặt tự tin kia trong nháy mắt đã bị thu âm ống kính, tựa như hoa tươi kiều diễm từ trong bùn đất nở ra, làm cho tất cả mọi người nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Xinh đẹp, kiên nghị lại không mất đi nửa điểm ngọt ngào, Mạt Lị như vậy quả thực là vưu vật nhân gian.
Cứ ngồi ngay ngắn một lát, bên ban tổ chức đến mời cô, nói là có thể đi hậu trường chuẩn bị.
Mạt Lị mỉm cười đoan trang đứng dậy. Đầu tiên cô nhìn thoáng qua Giang Tụng, thấy anh gật đầu cổ vũ mình, lúc này mới khẽ thở dài đi về phía hậu trường.
Giang Tụng vẫn ngồi ở hàng ghế khán giả.
Sau khi nhìn Mạt Lị rời đi, Hắn nheo mắt lại nhìn về phía sân khấu.
Người dẫn chương trình đang nói chuyện, mà khu vực chờ bên cạnh sân khấu, giờ phút này là mấy người quen đang đứng.
Đó chính là ban nhạc nhỏ của Phàn Vũ.
Dường như bởi vì buổi biểu diễn hôm nay tương đối chính thức, bốn người trong ban nhạc nhỏ đều thay quần áo tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dien-man-cap-nang-hong-yeu-quai-hang-ngay/2727820/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.