Chương trước
Chương sau
Ám vệ giành giải quán quân rất được hoàng đế Vạn Thanh Quốc coi trọng. Nhưng cũng như họ suy đoán, Sa Thừa tướng nhảy ra ngăn trở.

Ổ Khải Thành muốn đề bạt ám vệ lên làm phó quan của Thống soái. Chỉ là phó thủ, nhưng chỉ cần hắn lập công, lúc nào cũng có thể thăng thức. Nếu để hắn lên chiến trường, Sa Thừa tướng muốn can thiệp cũng khó khăn, bởi vậy vẫn luôn tranh cãi không thôi.

Lúc này, An Tử Nhiên thảnh thơi không có việc gì để làm quyết định đi gặp Bạch Hoành. Phó Vô Thiên vốn định đi cùng hắn, chỉ là đột nhiên lại xảy ra một chút chuyện không thể không đi xử lí, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

An Tử Nhiên mang theo hai ám vệ xuất cung rồi trực tiếp đi tới Liễu phủ. Liễu phủ cách hoàng cung không xa, Ổ Khải Thành muốn có việc thì có thể mau chóng tìm được tâm phúc, cho nên thưởng cho Liễu Hữu Vi một tòa phủ đệ vừa gần vừa lớn vừa uy nghiêm lại xa hoa.

Bạch Hoành vẫn luôn ở tại đó, có người trông coi, cơ bản không có tự do.

An Tử Nhiên cùng hai ám vệ vừa đi đến đã thấy Bạch Hoành đứng trong viện, bộ dáng tự hỏi nhân sinh nhìn chằm chằm một thân cây trước mặt.

Đáng tiếc, từ khi tới thế giới này, hắn đã không thể làm chủ nhân sinh của chính hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Hoành quay đầu lại.

An Tử Nhiên khuôn mặt thanh lãnh, khí chất xuất chúng, lại thay đổi khối thân thể, Bạch Hoành hoàn toàn không nhận ra hắn.

An Tử Nhiên không lập tức nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt đánh giá hắn.

Trong ấn tượng, Bạch Hoành là nhị thế tổ thập phần kiêu ngạo, cho dù rơi vào tay kẻ khác, biết họ tới cứu hắn, thái độ cũng không thể nói là tốt. Họ đang lâm vào nguy hiểm, hắn lại mở miệng muốn hắn bỏ lại đồng đội để cứu hắn ra ngoài, ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh.

An Tử Nhiên đến bây giờ còn nhớ rõ sắc mặt của mình lúc đó. Đương nhiên, hắn sẽ không bởi vậy mà căm hận người này. Họ làm việc cho quốc gia, nhiệm vụ là cứu sống con tin, điểm này không thể nghi ngờ.

Chuyện quá khứ đã không có đáng để hồi ức.

An Tử Nhiên nhìn Bạch Hoành bị mất một mắt, cũng chú ý tới bàn tay thiếu ngón cái, do sự cố xảy ra khi thí nghiệm súng etpigôn đi.

“Ngươi là ai?” Bạch Hoành không chịu nổi mở miệng trước. Ánh mắt của người này làm hắn sởn tóc gáy, hơn nữa, không biết vì cái gì, hắn lại cảm thấy người này có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

An Tử Nhiên vén lên vạt áo ngồi lên chiếc ghế đá, một bàn tay gác trên bàn đá, rất có hứng thú nhìn Bạch Hoành, ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi không phải vẫn luôn rất muốn gặp ta sao?”

Hắn muốn gặp người này? Đùa gì vậy……

Bạch Hoành vừa nghĩ rằng người này bị tâm thần thì nhớ ra. Hắn rất muốn gặp một người, nằm mơ cũng muốn, nhưng Liễu Hữu Vi vẫn luôn không để ý đến hắn. Hắn còn tưởng rằng đối phương không cho hắn gặp người kia, không ngờ đối phương tự mình tìm tới?

Bạch Hoành đột nhiên nắm chặt nắm tay, hai mắt lập loè hung quang, khóe mắt muốn nứt ra nhìn chằm chằm An Tử Nhiên. Đây chính là đồng hương hại hắn biến thành như hiện tại?

“Ngươi, tựa hồ có địch ý với ta?” An Tử Nhiên cười như không cười nói, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Bạch Hoành rùng mình, rốt cuộc nhớ tới nhiệm vụ, liếc mắt nhìn hai hắc y nhân đứng phía sau.

Hiện tại tuyệt không phải lúc báo thù.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức thu hồi sạch sẽ vẻ mặt hung ác, nhanh chóng thay bằng vẻ tươi cười làm lành, “Không có không có, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một người đáng ghét. Hắn xác thật là người mà ta vẫn luôn muốn gặp, nhưng tuyệt đối không phải công tử. Không biết quý tính đại danh của công tử?”

Năng lực ứng biến còn tính không tồi.

“Ta là An Tử Nhiên.”

Nghe thấy cái tên này, Bạch Hoành xác định đây chính là người mà hắn phải tìm, cũng là người mà đế vương Tử Vi Quốc vẫn luôn tiếu tưởng.

Cũng dám nói ra tên thật à! Hắn lần thứ hai đánh giá đối phương. Thật không rõ nam nhân này có gì đặc biệt, còn không phải là biết làm ra bom và súng etpigôn sao, hắn rõ ràng cũng biết!

Bạch Hoành do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: “Ta từng nghe người khác nói, cái kia…… Bom hình như là do công tử phát minh, có đúng không?”

“Ngươi nghe ai nói?” An Tử Nhiên nheo mắt.

Bạch Hoành sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “An công tử cũng biết ta chạy ra từ chỗ Lôi Dương. Bom của họ là do ta làm ra, cũng là họ nói cho ta về An công tử, công tử ngàn vạn đừng hiểu lầm, ta không có ác ý. Ta chỉ nghĩ, nếu thật là sự công tử, như vậy…… Công tử hẳn là đến từ một nơi giống ta, đúng không?”

Hắn nói lời cuối cùng đặc biệt cẩn thận. Hắn không xác định An Tử Nhiên có nói cho ai khác chuyện này, cho nên không dám nói quá rõ, miễn cho chọc giận đối phương.

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không nói gì, như cân nhắc hắn nói thật hay nói dối.

Bạch Hoành vội vàng giơ tay, “Ta thề ta tuyệt đối không nói sai. Hơn nữa, ta là người Hoa Hạ, ta nghĩ công tử cũng là, có đúng không?”

An Tử Nhiên đột nhiên cười, có cảm giác thần bí nhìn thấu bất cứ thứ gì, nhẹ giọng nói: “Ta đương nhiên biết ngươi là người Hoa Hạ, tên thật là Bạch Dương.”

Bạch Hoành cả kinh, rồi lại cảm thấy mình đại kinh tiểu quái. Họ nếu có thể đối kháng với Tử Vi Quốc, khẳng định đã sớm biết tên thật của hắn. Hơn nữa…… Hắn từng oán hận với cái tên Liễu Hữu Vi gì đó, rằng Lôi Dương buộc hắn cải danh.

Nhưng câu tiếp theo của An Tử Nhiên thật sự dọa hắn muốn chết.

“Ta còn biết ngươi là con trai độc nhất của Bạch gia, cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Đại Trụ.”

Bạch Hoành trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không thể phản ứng.

Hắn…… Vì sao lại biết?

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi sao lại biết ta?” Bạch Hoành có cảm giác tất cả bí mật đã bị đối phương biết. Từ khi tới thế giới này, hắn trở nên thần kinh hề hề.

An Tử Nhiên ôm hai tay, cười nhạo: “Đương nhiên là gặp ngươi nên biết, còn cần phải hỏi sao?”

Bạch Hoành nuốt nước miếng, một lần nữa đánh giá đối phương. Hắn trong ấn tượng hoàn toàn không nhớ mình từng gặp người này. Bề ngoài rất xuất sắc, khí chất cũng không tồi, nếu gặp qua thì hẳn không có khả năng sẽ không nhớ.

Nhưng mà…… Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lần đầu tiên thấy An Tử Nhiên, hắn đã cảm thấy người này có điểm quen thuộc. Hiện tại đối phương dùng ánh mắt trào phúng hắn, cảm giác này lại càng quen thuộc.

“Ta nhất định đã gặp ngươi, có đúng không?” Bạch Hoành càng nghĩ càng cảm thấy không có sai. Chỉ cách một tầng giấy, nhưng lại không thể chọc thủng.

An Tử Nhiên nhàn nhạt nói: “Bạch thiếu quý nhân hay quên, không nhớ ra ta cũng rất bình thường. Ngươi chạy tới nơi này cũng không phải tới tìm ta ôn chuyện, nói đi, có chuyện gì?”

Bạch Hoành đã thật lâu không được nghe hai chữ ‘Bạch thiếu’. Hắn hiện tại vô cùng hoài niệm sinh hoạt trước kia, nếu sớm biết rằng sẽ phải đến thế giới này chịu khổ, lúc trước hắn nên nghe lời ba mẹ, hiện tại hối hận cũng không kịp rồi.

“Nể tình chúng ta là đồng hương, ngươi có thể giúp ta không?”

“Ồ?”

An Tử Nhiên vẫn chưa lộ vẻ cảm thấy hứng thú như hắn tưởng, có vẻ không chút để ý, làm hắn có chút đắn đo.

Bạch Hoành khẽ cắn môi, nói: “Từ khi ta rơi vào tay họ, hai người kia chỉ muốn vắt kiệt giá trị của ta, động chút là uy hiếp ta, hoàn toàn không coi ta là người. Ta không muốn phải tiếp tục sống trong lo lắng đề phòng. Ta biết hiện tại chỉ ngươi mới có thể cứu ta, nếu ngươi đáp ứng giúp ta, ta có thể nói cho ngươi một bí mật.”

Hắn cũng coi như nói thật. An Tử Nhiên trên dưới quét hắn một lần: “Bí mật gì?”

Bạch Hoành chờ mong nhìn hắn, “Ngươi đáp ứng sao?”

“Phải xem bí mật của ngươi có đáng hay không.” An Tử Nhiên sao sẽ ngốc. Hắn cơ bản biết hết về Bạch Hoành, căn bản không chờ mong hắn có thể nói ra bí mật kinh người gì.

Bạch Hoành lại do dự, cân nhắc lợi và hại. Bí mật kia là hắn ngẫu nhiên phát hiện, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ cảm thấy rất có giá trị, nhưng nếu người này không tin, hoặc là qua cầu rút ván. Hắn cho rằng hắn và đồng hương không biết nhau, nhưng đối phương lại biết hắn, hắn lại không xác định.

Rốt cuộc nói hay không?

Bạch Hoành nghĩ đến sinh hoạt ở Tử Vi Quốc, nói là địa ngục cũng không quá, thường xuyên phải lo lắng cho mạng nhỏ khó giữ, hắn đã chịu đủ rồi. Mà tìm kiếm đồng hương trợ giúp, chẳng sợ đối phương cũng muốn lợi dụng hắn, nhưng hắn vẫn còn một đường hy vọng. So với Lôi Dương chán ghét hắn, luôn muốn mạng hắn, hắn sao không đánh cuộc một phen?

Nghĩ vậy, Bạch Hoành âm thầm hạ quyết tâm.

An Tử Nhiên nhìn hắn đấu tranh nội tâm. Khi kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt, vẻ mặt Bạch Hoành đột nhiên biến đổi, từ do dự biến thành kiên quyết, tựa hồ rốt cuộc làm ra một quyết định trọng đại.

“Bí mật kia là về Tử Vi Quốc. Kỳ thật Lôi Dương cố ý thả ta chạy thoát, muốn ta lấy được tín nhiệm của các ngươi, sau đó truyền lại tin tức cho hắn. Mục đích của hắn tựa hồ là ngươi, nhưng mà……”

Một câu rốt cuộc làm An Tử Nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.