“Không nói thêm gì khác?” An Tử Nhiên nghe xong, không cấm có chút nghi hoặc.
Một tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh gì lại có thể chạy khỏi hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, hắn rút não mới có thể tin tưởng. Lôi Dương hẳn cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn làm như vậy, đến tột cùng là vì mục đích gì? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn đưa tiểu bạch kiểm đến trước mặt hắn mà thôi?
Liễu Hữu Vi lắc đầu, “Không có, hắn chỉ nói nguyện ý giúp chúng ta vạch trần Lôi Dương.”
Lời này một chút cũng không thể tin.
Phó Vô Thiên ôm tay, nhìn Vương phi thần sắc nghi hoặc, cười nói: “Bổn vương thấy, Bạch Hoành này chỉ sợ là đã không còn giá trị lợi dụng với Tử Vi Quốc, cho nên bắt hắn ra mặt, mục tiêu mười phần là Vương phi.”
“Xem ra vị này sống chẳng ra gì.” An Tử Nhiên suy nghĩ chút liền thông, khuôn mặt thanh tuấn đột nhiên lộ ra tươi cười chờ mong.
Ở đây chỉ có Phó Vô Thiên nghe hiểu, “Người không có thật tài thật học, dù cho hắn một đống ưu thế thì hắn cũng sẽ không biết tận dụng. Trùng chính là trùng, đóng gói đẹp thế nào cũng không thay đổi được bản chất.”
“Nhìn xem họ muốn làm cái gì, ta có vài phần hứng thú với Bạch Hoành này.” An Tử Nhiên nhìn hắn.
Phó Vô Thiên đã sớm biết hắn muốn gặp người này. Hai người đứng ở hai trận doanh nhưng rốt cuộc đều đến từ cùng thế giới.
“Để Hứa Vi sắp xếp thời gian.”
Liễu Hữu Vi không hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876680/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.