Chương trước
Chương sau
Khoa thi kết thúc, có người vui, cũng có người sầu.

Trạng Nguyên của khoa thi đầu tiên khi Phó Nguyên Phàm tại vị là Đào Trường Tùng từng đứng đầu trong kỳ thi Hội.

Đào Trường Tùng tính cách ôn hòa, nhìn nhận vấn đề rất toàn diện. Kỳ thi Đình, Đào Trường Tùng khi đối mặt với Phó Nguyên Phàm biểu hiện đáng giá thưởng thức, đối đáp trôi chảy, được Phó Nguyên Phàm khâm điểm Trạng Nguyên, nhậm chức ở Hình bộ.

Trác Hải Đường được khâm điểm Bảng Nhãn. Từ khi làm người phụ trách của An gia tửu lầu, hắn thập phần tiến tới, cũng gặp gỡ rất nhiều đại nhân vật, gặp mặt thánh thượng còn trấn định hơn Đào Trường Tùng.

Tuy rằng không phải Trạng Nguyên, nhưng nhờ quan hệ với Phó Vương phủ, tiền đồ của hắn có vẻ sẽ bình thản quang minh hơn Đào Trường Tùng. Một vài đại thần thậm chí lên ý tưởng thông qua hắn để nối quan hệ với Phó Vương phủ, không tiếc giới thiệu nữ nhi cho Trác Hải Đường.

“Thám Hoa là ai?”

An Tử Nhiên không hề bất ngờ với kết quả này. Hắn đã xem bài thi của Trác Hải Đường và Đào Trường Tùng. Bài thi của Đào Trường Tùng xác thật không tồi, không thẹn với đệ nhất danh, mà Trác Hải Đường cũng không kém. Trác Hải Đường mấy năm nay rất nỗ lực, bài thi của hắn kỳ thật có thể không phân cao thấp với Đào Trường Tùng, Bảng Nhãn cũng là danh xứng với thật.

Còn vị trí thứ ba, hắn nhớ rõ là Văn Thanh Vũ. Tướng mạo đẹp, bề ngoài có chút non trẻ, bản nhân hắn kỳ thật đã hơn hai mươi.

“Vương phi nhất định không thể tưởng được.”

An Tử Nhiên nhướn mày, xem ra không phải Văn Thanh Vũ.

“Văn Thanh Vũ đứng thứ 4, tuy rằng biểu hiện không tồi, nhưng Nguyên Phàm không thích đáp án của hắn, cho nên Thám Hoa là Nghê Khiêm.” Nghê Khiêm cũng là một ứng cử viên, kỳ thi Hội đứng thứ năm, ở kỳ thi Đình biểu hiện không tồi nên được đề danh Thám Hoa.

An Tử Nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh lần thứ hai nhìn thấy Văn Thanh Vũ. Hắn lúc đó biểu hiện thật sự tự tin, một đống thí sinh vây quanh mà không có vẻ khiếp đảm, đĩnh đạc nói chuyện, nhìn ra được là người có ngạo khí.

Mục tiêu của Văn Thanh Vũ hẳn đứng đầu, nhưng thi Hội lại đứng thứ ba, kỳ thi Đình lại vô duyên với bảng vàng, đả kích có thể không nhỏ.

Hồi phủ được một ngày, Phó Vô Thiên liền đi thăm dò thế cục trong triều.

Từ khi vị đại thần cấu kết với Kim gia bị Phó Nguyên Phàm hái mũ cánh chuồn, một vài người tâm tư bất chính, ngo ngoe rục rịch lại yên lặng. Nơi đầu sóng ngọn gió, ai lên người nấy chết.

Hơn nữa, Phó Nguyên Phàm đã không còn là hoàng đế tính cách không kiên định, làm việc luôn do dự trước kia. Hắn không cần xin ý kiến của Phó Vô Thiên, một mình làm ra quyết định. Khi đó, rất nhiều đại thần đều biết, Hoàng Thượng thay đổi.

Chuyển biến của Phó Nguyên Phàm đối với Phó Vương phủ không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Phó Vô Thiên không cần làm bảo mẫu, xảy ra chuyện liền phải đi dọn dẹp giúp hắn.

Phó Vô Thiên trở về ngày thứ ba đã có người tới cửa bái phỏng, nối liền không dứt, trong đó có cả phụ thân của Văn Thanh Vũ, nhưng đều không thể gặp.

Mấy vị chủ tử của Phó Vương phủ luôn luôn không kiên nhẫn loại chuyện này, cho nên thông thường sẽ không gặp. Chỉ là luôn có quan viên không từ bỏ ý định, ôm ý tưởng có lẽ có ngoại lệ, thế nào cũng phải bị cự tuyệt vài lần mới chịu về. Bảo vệ đã thấy nhiều không trách, lời kịch không cần chuẩn bị đều có thể thuận miệng tuôn ra như đọc vè.

Trác Hải Đường làm quan, vị trí của hắn do Liễu chưởng quầy thay thế. Liễu chưởng quầy là người nhìn xa lại bổn phận, Trác Hải Đường quan sát mấy tháng mới đề cử với An Tử Nhiên. Hắn biết mình làm quan rồi khẳng định không có thời gian quản lý tửu lầu.

Tuy rằng đã nghỉ việc, Trác Hải Đường có rảnh vẫn sẽ tới tửu lầu, lần này nghe nói An Tử Nhiên trở lại còn đi thường xuyên hơn. An Tử Nhiên biết ý tưởng của hắn, vừa lúc hắn cũng có việc muốn giao cho Trác Hải Đường, liền phái người đi truyền lời.

Hôm nay, Trác Hải Đường cười tươi hơn lúc trước nhiều.

Nghê Khiêm và hắn cùng nhậm chức ở Hộ bộ. Vị trí Thám Hoa tới tương đối bất ngờ, hắn lại không bởi vậy mà kiêu ngạo tự mãn, xưa nay làm người cũng không tồi, không thích nịnh bợ, vì thế hai người chậm rãi thành bằng hữu. Thấy bạn tốt đầy mặt tươi cười, hắn nhịn không được hỏi một câu.

“Hải Đường, có phải có chuyện tốt? Nói nghe một chút.”

“Vương phi đã trở lại, buổi tối muốn đi tửu lầu gặp hắn.” Trác Hải Đường không dấu giếm, vì Nghê Khiêm là người duy nhất biết quá khứ của hắn.

Nghê Khiêm hiểu rõ cười. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm giống Trác Hải Đường. Nam nhân thì phải có khát vọng mới được.

“Không nói nữa, ta phải làm xong việc, có thời gian lại nói.” Trác Hải Đường lại tiếp tục xem hồ sơ. Hộ bộ Thượng thư giao một đống việc, hắn không dám có chút chậm trễ.

“Được, ngươi cứ làm việc.” Nghê Khiêm vỗ vỗ vai hắn rồi đi. Lượng công việc trong Hộ bộ nhiều hơn họ tưởng tượng, hai người đều mất không ít thời gian mới thích ứng.

Hai người đều không chú ý, ngoài cửa có một thân ảnh chợt lóe qua.

An gia tửu lầu

Trác Hải Đường tới, không nghĩ  lại ở đại đường gặp một người, khá bất ngờ, “Văn huynh?”

Trác Hải Đường vừa định hỏi hắn sao lại ở chỗ này, đột nhiên nhớ tới Văn Thanh Vũ gia cảnh không tồi, khi thi Hội thậm chí mời các thí sinh khác, liền đổi thành ngữ khí nghi hoặc.

Văn Thanh Vũ đi đến trước mặt hắn, tươi cười ôn hòa: “Trác huynh, thật trùng hợp.”

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên khi tới, vừa lúc thấy hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt dừng trên Văn Thanh Vũ, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Họ xuất hiện khiến khá nhiều người chú ý. Nghe tiếng ồn, Trác Hải Đường xoay người nhìn thấy họ, trên mặt kinh hỉ hiện lên, “Vương gia, Vương phi.”

Trác Hải Đường không biết họ đã từng gặp nhau, liền giới thiệu: “Vị này chính là Văn Thanh Vũ, nhi tử của Văn đại nhân, hiện tại nhậm chức ở Lại bộ.”

Văn Thanh Vũ tiến lên một bước, chắp tay cười nói: “Hạ quan bái kiến Vương gia Vương phi. Lần trước ở hoàng cung được Vương gia Vương phi giúp, vẫn luôn muốn giáp mặt nói tiếng cảm tạ Vương gia Vương phi, không ngờ hôm nay rốt cuộc có thể như nguyện.”

Trác Hải Đường vẻ mặt kinh ngạc.

An Tử Nhiên âm thầm lắc lắc đầu, “Văn công tử không cần chú ý, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

“Đối với Vương gia Vương phi chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đối với hạ quan lại là đưa than ngày tuyết. Hạ quan vẫn luôn khắc trong tâm khảm, hy vọng Vương gia Vương phi có thể cho hạ quan cơ hội báo đáp.” Văn Thanh Vũ thành khẩn nói, như không cho hắn cơ hội sẽ làm hắn tiếc nuối cả đời.

“Nếu Văn công tử khăng khăng muốn báo đáp, ta liền cho ngươi một cơ hội, nhưng hôm nay không được, lần sau đi.” An Tử Nhiên nhìn thẳng hắn, lần đó trượt chân dù không có họ, chỉ cần kêu một tiếng, cấm vệ gần đó cũng sẽ nghe được.

Văn Thanh Vũ vui vẻ nói: “Đa tạ Vương phi.”

Một lát sau, hai người đi vào ghế lô, Trác Hải Đường chạy đi tìm Liễu chưởng quầy.

Phó Vô Thiên đổ hai ly trà, đột nhiên mở miệng: “Vương phi vì sao phải cho hắn một cơ hội.” Trừ Trác Hải Đường, họ đều nhìn ra được Văn Thanh Vũ có mục đích khác. Sự kiện kia đã qua thật lâu, nếu thật sự muốn báo đáp thì sớm nên làm. Tuy rằng họ lúc ấy không nói tên, nhưng chỉ cần tùy tiện hỏi là sẽ biết.

“Tổng phải biết hắn tiếp cận chúng ta với mục đích gì. Hơn nữa ta cảm thấy sắp có ‘chuyện tốt’ phát sinh.” An Tử Nhiên thuận miệng nói, ngữ khí lại nghe không ra vui sướng chờ mong ‘chuyện tốt’ này.

Cùng lúc đó, Văn Thanh Vũ bởi vì mục đích đã đạt tới, khóe miệng hơi hướng lên trên. Độ cung nhợt nhạt tỏ rõ hắn tâm tình rất tốt, nhàn nhã tản bộ trên đường. Quân Tử Thành ban đêm từ trước đến nay tương đối náo nhiệt. Người đi ngang qua ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn vị công tử trẻ tuấn tiếu xinh đẹp.

Đi đến một ngõ nhỏ vắng người, Văn Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua đầu ngõ ngẫu nhiên có người đi qua.

“Theo ta lâu như vậy, các hạ có thể xuất hiện đi.” Ngữ khí mười phần khẳng định.

Một lát sau, một thân ảnh thanh lệ xuất hiện, ngược sáng, làm Văn Thanh Vũ không thấy mặt nàng, chỉ biết là nữ, hơn nữa diện mạo khả năng không tệ.

“Văn công tử quả nhiên không phải thế gia công tử bình thường, thật nhạy bén.”

Giọng nữ hàm chứa ý cười truyền tới, dễ dàng gọi ra tên hắn, hoặc là đã điều tra về hắn, hoặc là biết hắn, Văn Thanh Vũ cho rằng, vế trước tỷ lệ lớn hơn.

“Ngươi là ai? Vì sao theo dõi bản công tử?”

“Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là, ta biết kế hoạch của Văn công tử. Ngươi muốn tiếp cận Phó Vô Thiên, ta đoán đúng không?”

Văn Thanh Vũ lạnh lùng nói, “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.”

Nữ tử không thèm để ý hắn giả ngu, nói thẳng: “Không rõ cũng không quan trọng, ta chỉ muốn nói, kế hoạch của ngươi không thể thực hiện được. Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên không phải ngốc tử, mục đích của ngươi rõ ràng như vậy, họ kỳ thật đã sớm đã nhìn ra. Ngươi nếu muốn đạt tới mục đích, trừ phi hợp tác với ta.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Văn Thanh Vũ đã tin tưởng, nhưng hắn sẽ không ngốc đi hợp tác với một người lai lịch không rõ.

Nữ tử chậm rãi ra khỏi bóng tối, một khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng nhàn nhạt, thanh lệ thoát tục. Giọng nói quỷ dị mềm nhẹ từ đôi môi mỏng thoát ra.

“Một người thống hận An Tử Nhiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.