Chương trước
Chương sau
Lần thứ hai bị hai thái giám đưa tới tòa cung điện nguy nga trước mặt, Bạch Dương ngoài sợ hãi vẫn chỉ có sợ hãi. Hắn cảm thấy mình bị một loại bệnh là thấy đế vương Tử Vi Quốc liền mềm chân, không có bệnh thì sớm muộn cũng sẽ bị dọa ra bệnh.

Thái giám động tác vẫn rất thô lỗ. Bạch Dương bị ném tới mặt đất lạnh băng, đầu gối bị đập thật mạnh, đau đến hắn nhe răng nhếch miệng, giận mà không dám nói gì.

Đáng chết thái giám, sớm muộn gì các ngươi sẽ phải quỳ trước mặt ta.

Bạch Dương ảo tưởng một chút rồi lại cứng người, tầm mắt kia âm trầm đáng sợ, như biến thành thực chất quất trên người hắn, làm hắn nhịn không được co rúm lại.

Thoáng thấy có thứ gì đó bay tới, hắn còn tưởng rằng là nghiên mực, theo bản năng muốn tránh đi, thứ kia đã loảng xoảng rơi xuống, lăn đến bên chân hắn, không cần ngẩng đầu cũng đã nhìn thấy.

Bạch Dương ngẩn người, đây là cái gì?

Vừa định hỏi, đầu óc đột nhiên sáng bóng đèn. May mắn không hỏi, bằng không đế vương âm tình bất định này chỉ sợ sẽ giết hắn.

Không ngờ họ thật sự lấy được súng etpigôn. Bạch Dương cầm lên nhìn nhìn. Tạo hình phi thường đơn giản, trong ấn tượng của hắn đại khái chính là cái ống như vậy, chỉ không rõ chi tiết mà thôi. Có thứ này là có thể mô phỏng theo, sau đó chỉ cần bỏ thêm hoả dược cùng đạn là hẳn có thể dùng.

Nghĩ vậy, Bạch Dương càng hiếu kỳ về đồng hương. Thứ này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể làm ra, không có hiểu biết nhất định, dù biết tạo hình cũng rất khó làm ra. Ở thời đại đó, người bình thường cũng khó tiếp xúc mấy thứ này.

“Sao nào?”

Thanh âm nghe không ra cảm xúc đánh gãy suy nghĩ, Bạch Dương run lên, vội vàng trả lời: “Hẳn là thứ này không sai, nhưng còn muốn thử nghiệm một chút, ta cần một ít hỏa dược cùng đạn, đạn sắt nhỏ hơn miệng ống một ít.”

Thực mau, thứ hắn muốn đều đã ở trước mặt. Vì mạng nhỏ suy nghĩ, Bạch Dương không dám chậm trễ. Nhưng hắn chưa từng chạm vào thứ này, chỉ mới dùng súng ngắn súng lục vài lần, nhưng khác biệt quá lớn, căn bản không thể áp dụng cho nên chỉ có thể tự mình sờ soạng.

Cho hỏa dược và đạn sắt vào, Bạch Dương nơm nớp lo sợ châm lửa. Để tránh bị thương, hắn đưa miệng súng etpigôn ra khá xa, cánh tay duỗi thật dài. Thoáng nhìn thấy đế vương và cung nữ thái giám đứng đó khá xa, cảm giác khó chịu lại dâng lên.

Hắn mạo hiểm sinh mệnh ở chỗ này thí nghiệm, các ngươi chỉ biết trốn đến rất xa, xảy ra chuyện thì chỉ có hắn hứng chịu.

Nếu Bạch Dương biết kết quả, nhất định sẽ cho mình một cái tát, ai bảo ngươi miệng quạ đen.

An Tử Nhiên sao có thể cho họ súng etpigôn thật. Cây súng trong tay Bạch Dương chỉ là phế phẩm, kết cấu cũng bị thay đổi, nếu Bạch Dương có chút hiểu biết thì khẳng định có thể nhìn ra được, do đó tránh cho thảm kịch xảy ra. Chỉ là hắn vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không đi để ý.

Khi hỏa dược đốt cháy, súng etpigôn ở trong tay hắn nổ tung, mảnh đạn bay tứ tung, dưới ánh mắt hoảng sợ của cung nữ thái giám. Bạch Dương đứng mũi chịu sào, tay phải chảy rất nhiều máu, mặt cũng bị ảnh hưởng, đỏ hồng một mảnh, tựa hồ bị hủy dung.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Bạch Dương phát ra. Chỉ thấy hắn bụm mặt ngã trên mặt đất lăn lộn, mọi người đều sợ ngây người.

Duy chỉ có hoàng đế mặt không đổi sắc. Sườn mặt anh tuấn lắng đọng như bình tĩnh trước cơn bão. Đôi mắt đen bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Dương nằm trong vũng máu.

Thật lâu sau, mọi người mới nghe thấy một thanh âm trầm thấp.

“Gọi thái y.”

Trải qua chẩn bệnh, cánh tay Bạch Dương bị thương tương đối nghiêm trọng, đã bị phỏng, còn phải cắt bỏ một ngón tay, chính là ngón cái. Khuôn mặt bị bỏng không nghiêm trọng lắm, chỉ là mắt phải bị huỷ.

Cũng coi như Bạch Dương xui xẻo. Khi súng etpigôn nổ tung, hắn tuy đã lập tức ném súng etpigôn ra, nhưng mảnh đạn bắn ra bắn trúng mắt hắn. Thái y nói con mắt không thể khôi phục, về sau sẽ biến thành độc nhãn long.

Lão thái y nơm nớp lo sợ báo cáo thương thế của Bạch Dương. Ông biết Hoàng Thượng trên thực tế vẫn rất coi trọng Bạch Dương, nếu không sẽ không gọi ông tới trị liệu cho Bạch Dương, cho nên không dám có chút chậm trễ.

Hoàng đế hồi lâu không mở miệng. Lão thái y trộm lau mồ hôi.

“Hoàng Thượng, Lôi Vương cầu kiến.” Thủ vệ đột nhiên tiến vào, giải cứu lão thái y.

Không chờ triệu kiến, một bóng áo xanh đi vào, thanh âm đồng thời vang lên: “Hoàng huynh, nghe nói tiểu tử cổ quái kia tàn, thật vậy chăng?”

Muốn nói người nhất không thích Bạch Dương là ai, toàn bộ Tử Vi Quốc, Lôi Dương tuyệt đối đứng đầu, chỉ vì hai người có cùng tên.

Nếu Bạch Dương là nam tử hán đỉnh thiên lập địa có cốt khí thì thôi, vậy mà lại là tên chỉ biết khom lưng uốn gối, nô nhan mị chủ. Lôi Dương nhất không thích loại người này, nếu không phải hắn còn có giá trị lợi dụng, hoàng huynh không cho hắn xuống tay, Bạch Dương đã sớm chết một nghìn lần một vạn lần.

“Như ngươi mong muốn.”

Lôi Dương cười to ra tiếng, “Thật là tin tức tốt.”

Hoàng đế nhìn hoàng đệ không hề che dấu tâm tìmh, không để ý đến. Chỉ cần người không chết là được.

“Nhưng mà, so với người kia thì không khỏi kém quá nhiều. Ta cuối cùng cũng hiểu, người so với người thật có thể tức chết.” Lôi Dương chuyển giọng, lời nói có ám chỉ.

Hoàng đế ánh mắt trầm trầm, “Lúc trước là ai cam đoan với trẫm nhất định sẽ đưa được người về Tử Vi?”

Chuyện xưa bị nhắc lại, Lôi Dương vẻ mặt cứng đờ. Chuyện này là nét bút hỏng duy nhất trong đời hắn. Lúc trước hắn cũng cho rằng tuyệt đối sẽ thành công, lại tính sót người kia biết võ công, Độc Hạt Tử cũng không phải đối thủ. Cuối cùng không chỉ để người chạy thoát, còn đưa thân thế của Phó Vô Thiên ra ngoài ánh sáng.

Lôi Dương vẫn luôn rất hối hận. Thất bại đó không chỉ lưu lại trong nhân sinh của hắn một vết mực đen, còn phá hỏng kế hoạch của hoàng huynh.

Dựa theo kế hoạch của hoàng huynh, Cao Trạch hiện tại đang liên minh với họ vây công Đại Á, mà không phải giúp Đại Á kiềm chế Vạn Thanh. Mỗi lần nghĩ lại, hắn liền đặc biệt áy náy, là hắn sai.

“Người có thất thủ, mã có thất đề, ta biết chuyện này là ta sơ sẩy. Nhưng ta hướng hứa hẹn với hoàng huynh, ta nhất định sẽ đoái công chuộc tội.”

“Ngươi muốn đoái công chuộc tội thế nào?” Hoàng đế nhìn hắn ánh mắt rõ ràng không tin.

Lôi Dương cao thâm khó đoán vuốt cằm, cười rộ lên mang theo tính kế cùng âm hiểm, “Hoàng huynh chờ xem, người luôn có giá trị lợi dụng. Ta chuẩn bị phóng dây dài câu cá lớn, với ân oán của họ, ta không tin hắn sẽ không mắc lừa. Còn có một việc, hoàng huynh tính toán xử trí Bạch Dương thế nào?”

“Chuyện của hắn ngươi không cần quan tâm.”

“Ta sao có thể không quan tâm, hoàng huynh biết ta vẫn luôn chờ mong hắn nhanh chết.”

“Ngươi phải thất vọng rồi, hắn tạm thời sẽ không chết.”

Lôi Dương bất mãn, cười lạnh nói: “Tên kia không phải đã tàn sao, nếu hắn thật sự biết nhiều thứ hữu dụng, với tính cách tham sống sợ chết kia thì khẳng định đã sớm nói ra.”

“Hắn với trẫm còn hữu dụng.”

Nghe ngữ khí không được xía vào của hoàng huynh, Lôi Dương không thể không tạm thời buông vấn đề này. Tương lai còn dài, hắn không tin không thể chỉnh chết tên kia.

Cùng thời gian, Hoàng Sa Nguyên.

An Tử Nhiên xốc lên lều trại đi ra. Gió thổi loạn tóc hắn, một bàn tay từ sau duỗi ra vuốt lại.

“Kia mấy cây súng etpigôn hiện tại hẳn đã đưa đến tay đồng hương của Vương phi, không biết thế nào rồi?”

Giọng Phó Vô Thiên mang cười vang lên bên tai, tuyệt đối còn ác liệt hơn An Tử Nhiên. An Tử Nhiên gợi lên khóe miệng, “Cái này khó nói, hắn nếu tự mình thí nghiệm, trăm phần trăm trốn không thoát, chỉ có thể dựa vào may mắn, nhưng ta cho rằng vế trước tỷ lệ khá lớn.”

Quân chủ Tử Vi Quốc từ tác phong hành sự đã biết không phải một đối tượng hợp tác tác. Dù đồng hương bởi vì nguyên nhân gì mà nhấc lên quan hệ với quân chủ Tử Vi Quốc, có thể khẳng định, đồng hương đào hố chôn mình.

“Anh hùng sở kiến lược đồng*.”

“Kế tiếp là thời điểm về Quân Tử Thành đi?” An Tử Nhiên nhớ tới đệ đệ, vết thương trên trán hẳn đã khỏi, hắn có mấy tháng chưa gặp, còn cả Đô Đô đáng yêu.

“Hoàng Sa Nguyên chiến sự đã xong, quân đội Tử Vi Quốc bị đả kích, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khơi mào chiến sự, nơi này để Lưu tướng quân thủ đi.”

Quản Túc cùng Thiệu Phi chuẩn bị về Tĩnh Sơn Châu, không cùng họ về Quân Tử Thành. Việt Thất cũng muốn về biên quan. Chiến sự ở Hoàng Sa Nguyên tạm thời kết thúc, những nơi khác vẫn còn đánh giặc, nhưng có Cao Trạch chi viện, Dung Quốc đã có bao tòa thành thất thủ.

Vạn Thanh Quốc tình huống không lạc quan, đã có nội loạn, lại muốn ứng phó ngoại địch, hiện tại chỉ chờ một kích mấu chốt.

Hoàng hôn, một chiếc xe ngựa dẫm ánh chiều tà vui sướng chạy về phía trước.

(*)thành ngữ, chỉ ý kiến, chủ trương của hai người không trải qua bàn bạc mà hợp nhau, hai ý tưởng lớn gặp nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.