Ánh trăng sáng tỏ treo trên ngọn cây cao. Trong ban đêm yên tĩnh này, Quân Tử Thành đã không còn bao nhiêu hộ gia đình sáng đèn.
Có một hắc ảnh chợt vụt qua, người gõ mõ cầm canh tưởng rằng mình hoa mắt, gõ đồng la tiếp tục đi tới các phố hẻm khác. Không gian yên tĩnh, thanh âm có thể truyền đi rất xa.
“Đại nhân, đã thử, tin tức vẫn truyền không ra.” Một hắc ảnh đi vào quỳ gối trước mặt nam nhân giấu mình trong bóng tối. Họ đã thử các loại phương pháp, nhưng mỗi lần tới gần cửa thành đều sẽ có cảm giác rất áp bách, giống như họ dám đi qua sẽ bị phát hiện vậy.
Vốn biết Phó Vương phủ khẳng định sẽ nghiêm ngặt trông coi, nhưng không nghĩ sẽ nghiêm ngặt đến tình trạng này, ban ngày cảm giác còn tốt một chút, nhưng thủ vệ ngày càng nhiều, hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm một người, không thể có động tác gì sơ sẩy.
“Nếu vẫn không có cách, vậy chỉ có thể từ bỏ.”
Nam nhân trong bóng tối rốt cuộc mở miệng, nội dung lại làm hắc ảnh cả kinh, trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
“Đại nhân, ngài đây là… định từ bỏ các huynh đệ sao?”
Nam nhân tựa hồ nổi giận, thanh âm nặng hơn rất nhiều, “Ngươi cho rằng ta muốn từ bỏ họ sao? Họ đều là thám tử xuất sắc chủ tử bồi dưỡng ra, tổn thất một người cũng đã là đả kích trầm trọng, nhưng hiện tại có biện pháp nào?”
“Này……” Hắc ảnh á khẩu không trả lời được.
“Chính chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876557/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.