Lão nhân đã có tuổi, thoạt nhìn hơn sáu mươi, trên mặt toàn là nếp nhăn, đầu tóc hỗn loạn những sợi tóc trắng như cước, lưng còng, được người trẻ tuổi cao tráng đỡ cánh tay đi tới.
“Khụ khụ……”
Lão nhân che miệng kịch liệt ho khan. Khi mở bàn tay, trong lòng bàn tay có mấy vết máu. Đến nỗi thổ huyết, có thể thấy bệnh có chút nghiêm trọng.
“Binh lính đại ca, ta cùng ông nội có thể đi vào sao?” Người trẻ tuổi cao tráng cũng thấy, khuôn mặt hàm hậu có vẻ sốt ruột, ánh mắt nhìn về phía thủ thành binh lính cũng có vài phần nôn nóng mong đợi.
Tuy rằng chưa nói nguyên nhân vào thành, nhưng ai nấy thấy vậy khẳng định đều sẽ cho rằng hắn muốn đưa ông nội vào thành tìm đại phu tốt xem bệnh.
Binh lính đã không phải lần đầu tiên gặp được trường hợp này. Hắn đánh giá người trẻ tuổi một lượt, cao cao tráng tráng, chiều cao phi thường nổi bật, nhưng bởi vì trước cũng có mấy người cũng cao như thế này, cho nên hiện tại hắn không quá để bụng. Thấy diện mạo không giống Quận Vương, hắn liền phất tay cho họ qua.
“Vào đi thôi.”
“Cám ơn binh lính đại ca.” Người trẻ tuổi vội vàng nói lời cảm tạ, ngay sau đó đỡ lão nhân chuẩn bị vào thành.
“Chờ một chút.”
Đúng lúc này, một nam nhân thoạt nhìn như là đội trưởng đi tới, phía sau là hai cấm vệ, tư thế đi đường cùng thần thái đều có cảm giác không chút để ý, không giống như là phát hiện cái gì, càng như là thuận miệng gọi họ lại.
Lão nhân cùng người trẻ tuổi sắc mặt đều không có biến hóa, chỉ có vẻ sốt ruột trên mặt người trẻ tuổi nhiều một tia mờ mịt không rõ nguyên do.
“Trần đội trưởng tới đây có việc?” Binh lính xoay người nhìn thấy người tới, lập tức đi đến trước mặt hắn, tươi cười lấy lòng.
Hiện giờ cấm vệ quân ở Quân Tử Thành đều dưới sự khống chế của giả hoàng đế, Thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh đều bị đổi, đổi thành một đống hàng không binh. Nhưng giả hoàng đế không dám làm quá mức, chỉ thay đổi người ở một số chức vị quan trọng, còn lại vẫn giữ nguyên.
Trần đội trưởng đảm nhiệm chức vị này từ trước. Khi biến cố chưa xảy ra, hắn vẫn luôn biểu hiện quy quy củ củ, sau này giả hoàng đế ban bố một loạt ý chỉ bất thường làm hắn sinh ra một ít tiểu tâm tư, bắt đầu lộ mặt thật, thậm chí chủ động đó tỏ vẻ nguyện ý phục tùng họ. Hắn làm khá cẩn thận cho nên không nhiều người biết.
Hiện tại bởi vì phía trên có người chống lưng, Trần đội trưởng hành sự tác phong có thể nói là ngày càng kiêu ngạo. Từng có cấm vệ chống đối hắn, kết quả là bị giết, còn làm ngay trước mặt những người khác, khi đó tất cả mới vỡ lẽ ra là hắn thông đồng với những người đó.
Mọi người giận mà không dám nói gì, ở trước mặt hắn chỉ có thể càng thêm thật cẩn thận, hoặc là lấy lòng. Có người tâm tư lệch lạc thì trực tiếp theo hắn tiếp tay cho giặc.
“Chẳng lẽ không có việc thì ta không thể tới nhìn xem?” Trần đội trưởng lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Không có không có, tiểu nhân không có ý đó.” Binh lính vội vàng phủ nhận, “Ý tiểu nhân là đội trưởng tôn quý như vậy, mấy việc mệt nhọc này cứ giao cho tiểu nhân đi làm là được, nào dám động ngài đại giá.”
Nghe thế, Trần đội trưởng trong lòng tức khắc thoải mái không ít, vỗ vỗ vai binh lính, “Tiểu tử ngươi còn tính có nhãn lực a, làm cho tốt, bổn đội trưởng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trước khi đi hắn lại quét mắt qua đôi ông cháu kia một cái. Người trẻ tuổi móc ra một cái khăn trắng lau máu trên tay lão nhân, vẻ mặt lo lắng, trong miệng lải nhải. Lão nhân không ngừng nói mình không có việc gì. Khinh thường cười nhạo một tiếng, Trần đội trưởng lại mang theo thủ hạ rời đi.
Chờ thân ảnh họ biến mất, binh lính đột nhiên đầy khinh miệng nhổ nước miếng xuống đất, nhỏ giọng nói thầm một câu ‘thật coi mình là cái thá gì, Quận Vương trở về xử chết ngươi’.
Người xung quanh không nhiều lắm, hai ông cháu đứng gần đó đều nghe được, liếc nhau rồi không nói gì.
Vào thành, một già một trẻ lại không đi tìm đại phu, ngược lại đi về hướng khá hẻo lánh. Họ dừng lại trước một quán trá không thể bình thường hơn. Quán trà đã bị bỏ hoang, bởi vì quá hẻo lánh cho nên vẫn luôn không có ai thuê.
“Cốc cốc.”
Bên trong vang lên mấy tiếng vang rất nhỏ, ngay sau đó có một giọng nói cố tình đè thấp thanh tuyến truyền ra.
“Ai?”
“Là chúng ta.”
Không che dấu giọng, người bên trong lập tức nhận ra là Vương gia. Người mở cửa là Cát Khiêm An. Trừ Quản Túc cùng Thiệu Phi, những người khác đều đến đông đủ.
“Vương gia, Vương phi, Quản Túc cùng Thiệu Phi đã đến An gia tửu lầu.”
Thiệu Phi hoá trang thành thiên kim tiểu thư có tiền, tới An gia tửu lầu là thích hợp nhất. Chỉ cần liên hệ được với Trác Hải Đường, họ có thể biết một ít tin tức nội bộ, tỷ như tin về Phó Vương phủ.
An gia tửu lầu là sản nghiệp của An Tử Nhiên. Giả hoàng đế tạm thời không có hứng thú với tửu lầu, nhưng cũng lo lắng Phó Vô Thiên sẽ lợi dụng An gia tửu lầu, cho nên vẫn luôn phái người giám thị. Bình dân bá tánh đi vào sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý, cho nên nhiệm vụ này giao cho Thiệu Phi cùng Quản Túc.
Hai người không cô phụ kỳ vọng, nhanh chóng liên hệ được với Trác Hải Đường. Quản Túc lấy lý do giúp tiểu thư mua đồ để rời tửu lầu.
“Cung Vân cùng Việt Thất không thể cứu lão Vương gia. Nghe nói giả hoàng đế cưỡng chế đưa lão Vương gia cùng gia đình Dịch thúc vào cung, đã gần một tháng. Hai người từng đi tìm Trác Hải Đường, sau đó thì có mối liên hệ với Trác gia.”
“Trác gia?” Phó Vô Thiên nhướng mày. Trong ấn tượng, tương đối khắc sâu chính là mấy người con cực phẩm của Trác gia. Từ sau khi phát sinh tranh chấp, Phó Vương phủ và Trác gia không còn mấy khi tiếp xúc, đột nhiên hợp tác với họ, không biết có thể tin hay không.
“Có người hẳn là tin được.” An Tử Nhiên đột nhiên nói.
Tầm mắt mọi người lập tức tập trung lên hắn.
An Tử Nhiên nói: “Không phải tất cả nhi tử của Trác lão đều không có đầu óc. Ta nhớ con thứ tư của Trác lão là Trác Cao Diễn, hắn có vẻ không tồi, Phó Nguyên Kiến xảy ra chuyện mà hắn cũng không lập tức phân rõ giới hạn, thậm chí vẫn hợp tác. Còn có một việc, Vạn Phúc tiệm vải mà Dệt Tâm xưởng hợp tác ở Hồng Châu, theo ta suy đoán, hắn hẳn chính là người đứng sau màn.”
Người đang ngồi đây đều tương đối rõ sản nghiệp của An Tử Nhiên, nhưng họ chưa bao giờ biết lão bản chân chính của Vạn Phúc tiệm vải chính là Trác Cao Diễn, điểm này xác thật có chút ngoài dự kiến.
“Vương phi làm thế nào đoán được?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Ta cũng là người làm ăn, từ một ít thủ pháp kinh doanh cùng quyết sách là có thể nhìn ra điểm tương tự. Hơn nữa, Nhậm Trung Lâm, người phụ trách Vạn Phúc tiệm vải cho ta cảm giác không giống như lão bản chân chính. Một lão bản làm ra quyết sách, hơn nữa có thể mở rộng Vạn Phúc tiệm vải ra quy mô như vậy, tuyệt đối là người quyết đoán, mà Nhậm Trung Lâm hoàn toàn khuyết thiếu điểm này.”
Cát Khiêm An nói: “Cung Vân cùng Việt Thất không phải người lỗ mãng, họ nếu lựa chọn Trác Cao Diễn, đối phương khẳng định đáng tín nhiệm.”
Chung Nguyệt phụ họa: “Thuộc hạ cũng cho rằng như vậy.”
“Một khi đã như vậy, nói cho Trác Hải Đường đi liên hệ.” Phó Vô Thiên nói: “Trác gia ở Quân Tử Thành cũng coi như rắn độc, hắn hẳn là có cách để chúng ta càng thuận tiện hành sự.”
……
Trác Cao Diễn không ngờ chuyện này cho hắn một cơ hội hợp tác với Phó Vương phủ.
Hoàng đế là giả, hắn kỳ thật cũng đã đoán được. Âm mưu lần này không cần suy đoán cũng biết kết quả, người cười cuối cùng tuyệt đối là Phó Vương phủ.
Nhưng Trác Cao Diễn trợ giúp Cung Vân cùng Việt Thất cũng coi như ngoài ý muốn.
Cung Vân cùng Việt Thất không biết dịch dung, cho nên không thể quang minh chính đại xuất hiện trên đường phố, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh hành sự. Một lần cơ duyên xảo hợp, Cung Vân cùng Việt Thất bị nghi ngờ, khi đó Trác Cao Diễn vừa vặn xuất hiện. Trác Cao Diễn nhận ra Cung Vân, không chút do dự giấu họ đi. Hai người bởi vậy mà tránh thoát một kiếp, do đó biến thành người cùng thuyền.
Trác Hải Đường đầu tiên là liên hệ Cung Vân cùng Việt Thất, sau đó Cung Vân mới nói cho Trác Cao Diễn, nói có ba bốn mươi cá nhân cần hắn hỗ trợ yểm hộ đưa tới đây.
Trác Cao Diễn chỉ nghĩ là thủ hạ của họ, căn bản không biết trong số những người này có hai đại nhân vật.
Nơi ở tư nhân của hắn nhiều thêm mấy chục cá nhân. Vẻ mặt nhất quán bình tĩnh khi thấy Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên tức khắc nứt ra mấy cái khe. Họ đã làm thế nào để tiến vào tận Quân Tử Thành thủ vệ nghiêm ngặt?
Bởi vì họ đã trở lại bình thường, cho nên hắn không biết họ đã từng cải trang.
Trác Cao Diễn chỉ cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng. Cung Vân cùng Việt Thất ban đầu cũng rất bất ngờ, nhưng Cát Khiêm An đã nói với họ.
Nghe nói Vương phi sẽ dạy kỹ thuật hoá trang thần kỳ, ngay cả Cung Vân cũng thực cảm thấy hứng thú.
Họ không gặp được Phó Nguyên Kiến.
Phó Nguyên Kiến kỳ thật là hoàng tử rất xui xẻo, rõ ràng không tham dự tranh đoạt quyền lợi, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện hắn đều sẽ bị liên lụy. Lần này hắn cũng bị giam lỏng trong Vương phủ, cho nên không thể giúp gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]