Chương trước
Chương sau
Vân Châu nằm ở vùng thượng lưu Long Giang, là nơi trọng điểm phát triển thứ hai của Hình Hà. Lúc trước An Tử Nhiên bị đưa đi từ Vân Châu, ít nhiều nhờ có Hình Hà mới tra được một chút dấu vết để lại, do đó đuổi tới Tiểu Lâm Giang.

Tuy rằng cuối cùng không thể ngăn lại con thuyền kia, nhưng cũng có chút manh mối, Phó Vô Thiên mới có thể tỏa định Cao Trạch, cuối cùng đuổi tới Mai Phủ, do đó tìm được An Tử Nhiên. Toàn bộ quá trình nghe thì dễ dàng, kỳ thật lao tâm lao lực, trả giá không nhỏ đại giới.

Phó Vô Thiên nói nợ ơn Hình Hà không phải là hứa hẹn đơn giản, cũng vì nguyên nhân này.

Minh Giang Phủ, con đường náo nhiệt phồn hoa nhất Vân Châu, cũng là một cảng quan trọng ở thượng du Long Giang. Mỗi mùa xuân, lưu lượng nước dồi dào phải gọi là làm người không dám tới gần. Nước sông cuồn cuộn, chưa tới gần bờ sông đã có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt.

Nếu không cẩn thận rơi xuống, một chốc một lát sẽ bị cuốn đi hoặc nhấn chìm.

Dĩ vãng không phải chưa từng xảy ra án mạng thương tâm. Tiểu hài tử thích ra bờ sông chơi đùa, cho nên thỉnh thoảng lại có tiểu hài tử rơi xuống sông, đều không ngoại lệ không thể cứu về, cho dù là vào mùa thu dòng nước ôn hòa nhất cũng vậy.

Tháng 11, Minh Giang Phủ như cũ náo nhiệt, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, ngẫu nhiên hỗn loạn tiếng người bán hàng rong rao to, tiếng lão nhân, tiểu hài tử vui đùa.

Tân niên tới gần, những nhà cảnh giàu có đã bắt đầu chuẩn bị sắm tết. Tới tầm này trong năm, cửa hàng bán hàng tết, bán trang phục luôn là náo nhiệt nhất. Không khí cổ quái ở Quân Tử Thành cùng sự bất thường của hoàng đế tựa hồ không ảnh hưởng đến nơi đây.

“Ta nhớ Điểm Trang Các của Diêu Thời Vũ cũng ở Minh Giang Phủ.”

An Tử Nhiên không hỏi quá nhiều đến chuyện làm ăn của thẩm thẩm, đặc biệt là Diêu Thời Vũ vì báo thù mà chạy đến Vân Châu mở Điểm Trang Các, chèn ép Ngọc Ngưng Các, hắn không hỏi đến, chỉ nghe nói đã thành công. Gần chín phần khách hàng của Ngọc Ngưng Các bị Điểm Trang Các đoạt, cho dù giảm giá cả cũng không thể vãn hồi, cơ hồ sắp phá sản.

Những việc này trừ Phó Vô Thiên, những người khác đều không biết, đột nhiên thấy hắn nhắc tới, đều lộ vẻ kinh hỉ.

Hình Hà không có thế lực ở Quân Tử Thành, hơn nữa họ chỉ hợp tác làm ăn, có thể tiến thêm một bước hay không vẫn phả ngày sau tính tiếp, cho nên không nên lại thỉnh cầu hắn trợ giúp.

Thiệu Phi nhíu mày nói: “Giả hoàng đế khẳng định điều tra Phó phu nhân, Diêu Thời Vũ hẳn cũng bị giám thị.”

“Cái này không là vấn đề, giả hoàng đế khẳng định nhân thủ không đủ, Vân Châu cách Quân Tử Thành cũng khá xa, Diêu Thời Vũ chỉ là một tiểu nhân vật, nhiều nhất chỉ phái một hai người giám thị hắn.” Quản Túc cười lắc đầu.

“Làm theo lời Vương phi, trước phái người đi thám thính một chút, không thành vấn đề mới đi tìm Diêu Thời Vũ.” Phó Vô Thiên tổng kết, rồi phái Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đi điều tra.

Thiệu Phi cùng Quản Túc: “……”

Vương phi nói gì cơ? Thiên vị trắng trợn táo bạo, Vương phi biết gương mặt thật của ngươi sao, Vương gia?

An Tử Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn làm lơ ánh mắt lên án của hai người.

Tháng 11 thời tiết đã lạnh nhiều, không trung ở Minh Giang Phủ lại vẫn trong sáng như tẩy, không khí thoải mái thanh tân. Nếu không phải đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ở chỗ này nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng cũng không tồi.

“Sẽ không lâu lắm.” Phó Vô Thiên cầm hắn tay.

An Tử Nhiên trở tay nắm chặt bàn tay thô ráp lại thực ấm áp. Có người này ở bên, hắn đời này kỳ thật đã không còn sở cầu.

Hai người quang minh chính đại tú ân ái, Thiệu Phi không thể giống Quản Túc gặp chuyện gì đều có thể bình tĩnh tức khắc có cảm giác bị lóe mù mắt. Hắn vẫn luôn cho rằng Vương gia da mặt dày mới làm chuyện này, không ngờ Vương phi cũng không hơn kém, quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng?

Đáng thương Thiệu Phi không biết mình dùng sai câu, rõ ràng hẳn là ‘không phải người một nhà, không sống cùng một nhà’ mới đúng.

Ngày hôm sau, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt trở về, xác thật có người giám thị Diêu Thời Vũ.

Giống như Quản Túc suy đoán, giám thị hắn chỉ có hai người. Giả hoàng đế xác thật không coi trọng Diêu Thời Vũ, không phái nhiều người, giải quyết cũng không cần lo lắng sẽ bị giả hoàng đế phát hiện, giảm bớt không ít phiền toái.

“Kia còn chờ cái gì, hành động a!”

Thiệu Phi ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng chờ hắn tới nơi, hai người đã bị ám vệ của Phó Vô Thiên giải quyết, bất kham một kích. Nhiệt tình tức khắc bị dập tắt, đến khi gặp Diêu Thời Vũ, hắn vẫn còn hậm hực vì sao không để lại cho hắn một tên.

“Vương gia, Vương phi?”

Diêu Thời Vũ nghe quản gia nói bên ngoài có người muốn gặp hắn, còn kỳ quái sẽ là ai, không thể ngờ là Vương gia. Chuyện ở Quân Tử Thành hắn đã sớm nghe nói, cũng biết mình bị giám thị, cho nên nhìn thấy hai người vốn không nên lộ diện, hắn thiếu chút nữa choáng váng.

Bình tĩnh lại, Diêu Thời Vũ lập tức bảo quản gia ra bên ngoài thủ.

Quản gia vốn là quản gia của Diêu gia, bởi vì lúc ấy hồi hương thăm người thân cho nên tránh được một kiếp. Hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên Diêu gia diệt môn, thậm chí gây sự với Ngọc Ngưng Các, đáng tiếc thấp cổ bé họng, căn bản không có tác dụng.

Diêu Thời Vũ sau khi trở về liền tìm đến hăn, hiện giờ là trưởng bối mà hắn tín nhiệm nhất.

Đối với yêu cầu của An Tử Nhiên, Diêu Thời Vũ không bất ngờ. Hắn trong khoảng thời gian này cũng phái người thường thường hỏi thăm Quân Tử Thành, đừng nói là hỗ trợ yểm hộ, bảo hắn về Quân Tử Thành làm nội ứng cũng không chút do dự, bởi vì không có Phó Vương phủ liền không có Diêu Thời Vũ hiện tại.

Quản gia biết tính toán của hắn, tuy rằng do dự, nhưng cũng không ngăn cản. Diêu gia đều là người tri ân báo đáp, tuyệt không vong ân phụ nghĩa.

“Ta cần một hộp hoá trang lớn.” Nói xong chi tiết, An Tử Nhiên đột nhiên đưa ra yêu cầu.

Diêu Thời Vũ không rõ nguyên do, vẫn chuẩn bị một hộp hoá trang thượng đẳng, bên trong có rất nhiều loại son phấn và công cụ.

Thiệu Phi không nhịn được, hỏi hắn muốn hộp hoá trang làm gì.

“Đến lúc cần các ngươi sẽ biết.”

An Tử Nhiên nói những lời này, vẻ mặt làm người cảm thấy có cảm giác ý vị thâm trường, đối với Thiệu Phi, đó là điềm xấu.

Vài ngày sau, hắn rốt cuộc biết đáp án.

Mấy tuyến đường từ Vân Châu đến Quân Tử Thành đều có người canh gác kiểm tra, đều là quan binh địa phương. Hoàng đế hạ chỉ, cứ việc không đầu không đuôi, họ không dám công nhiên cãi lời. Một vài nơi thậm chí dán tranh chân dung Phó Vô Thiên, còn treo thưởng trăm vạn vàng kim. Quản Túc và mấy người cũng có tên, nhưng tiền thưởng không cao bằng Phó Vô Thiên.

Đi cùng nhau sẽ rất nổi bật, vì thế họ quyết định tách ra hành động, lại tập hợp ở trấn nhỏ nào đó ngoại thành Quân Tử Thành.

Ám vệ của Phó Vô Thiên và cấm vệ Cao Trạch cải trang thành bình dân bá tánh, năm sáu người đi cùng nhau hoàn toàn không có áp lực, thậm chí đến trấn nhỏ còn sớm hơn họ. Trấn nhỏ dân cư rất nhiều, mỗi ngày tới tới lui lui ra vào rất nhiều, đột nhiên nhiều ra mấy chục cá nhân hoàn toàn không có ai để ý.

Ám vệ đã hỏi thăm người trong trấn về Quân Tử Thành. Tuy rằng đã qua một thời gian, nhưng giới nghiêm ở Quân Tử Thành cũng không giảm xuống mảy may, đặc biệt là mấy cửa thành, binh lính kiểm tra thực nghiêm khắc, tựa như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.

“Ám vệ cùng cấm vệ có thể cải trang thành bình dân bá tánh, dù sao không ai biết họ, Vương gia cùng chúng ta lại không được.” Quản Túc nói.

Là đối tượng truy nã, cửa thành cũng có dán bức họa của họ, đơn giản cải trang tuyệt đối sẽ bị nhận ra, một khi rút dây động rừng, muốn ẩn vào hoàng cung liền càng khó.

Đúng lúc này, An Tử Nhiên yên lặng đặt hộp hoá trang lên bàn. Mọi người đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại thì vẻ mặt đều thực vi diệu.

Thiệu Phi nuốt nuốt nước miếng, “Vương phi… không phải là muốn hoá trang cho chúng ta đi?”

Mọi người chưa từng động đến son phấn. Chỉ có tiểu quan cô nương vì che dấu tì vết trên mặt, làm mình trở nên hoàn mỹ hơn mới dùng son phấn. Tuy biết đây là vì vào thành, nhưng vẫn không nam nhân nào muốn to son trát phấn lên mặt.

“Ngươi nói đi?” An Tử Nhiên nhàn nhạt cười.

Thiệu Phi phát hiện điệu cười này của Vương phi không khác gì lúc ở Minh Giang Phủ, nhưng hiện tại đã biết nguyên nhân, tổng cảm thấy hàn thấm đến dọa người.

“Có thể hay không không cần?”

“Không thể.”

An Tử Nhiên mở hộp trang điểm, lộ ra vài loại son phấn, còn có một ít công cụ, hắn nói: “Thấy ngươi tích cực hỏi như vậy, liền bắt đầu từ ngươi đi.”

Thiệu Phi ngao ô một tiếng, xoay người muốn chạy. Hai ám vệ lập tức ngăn trở hắn, sau đó Thiệu Phi đã bị xách về.

“Bổn vương còn chưa phản đối, ngươi kháng nghị cái gì.” Phó Vô Thiên tươi cười, thấy thế nào đều có cảm giác ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’.

Thiệu Phi lập tức xin giúp đỡ nhìn về phía Quản Túc. Quản Túc bất lực lắc đầu, hắn còn lo lắng cho mình đây.

Thiệu Phi vẻ mặt tuyệt vọng. Họ đều biết kỹ thuật hóa trang xuất thần nhập hóa của Vương phi, có thể biến một nữ nhân xấu thành mỹ nhân phong hoa tuyệt sắc. Hắn mới không cần biến thành nữ nhân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.