Hoa Vương gia trở lại Vương phủ liền nổi một trận lôi đình. Không đến nửa ngày, Vương phủ trên dưới đều biết.
Hoa Vương gia tính tình rất tốt là điều mọi người đều biết, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ phát giận nhưng số lần không nhiều, hơn nữa cũng sẽ không quá dọa người, cho nên lần này nghe nói Vương gia đập một cái bình hoa, tất cả mọi người đều rất bất ngờ, lại nơm nớp lo sợ, không dám lớn tiếng ồn ào.
“Ai, vận mệnh Cao Trạch rốt cuộc sẽ thế nào? Thật phiền não.”
Tựa hồ nghe thấy tiếng gió gì, Tiểu Lý Tử tính cách khá rộng rãi cũng lộ vẻ mặt ưu sầu. Ngốc tử ngồi xổm bên cạnh hắn cũng học hắn thở ngắn than dài. Tiểu Lý Tử quay đầu nhìn tiểu Vương gia vô ưu vô lự, than thở lợi hại hơn.
“Lại xảy ra chuyện gì?” An Tử Nhiên buông quyển sách về Cao Trạch lấy từ thư phòng mà Hoa Vương gia chuẩn bị cho tiểu Vương gia. Mấy ngày nay nhàn tới không có việc gì, hắn đều nghiên cứu bản đồ Cao Trạch, miễn cho lần sau tới chốn xa lạ lại phải hỏi tới hỏi lui.
Tiểu Lý Tử mấy ngày nay đã thật sự thân với hắn, trong lòng sớm đã tiếp nhận, cảm thấy hắn không có khả năng là người xấu, thấy hắn hỏi vậy liền không dấu diếm.
“Còn không phải vì người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ta buổi sáng đi qua nhà chính, ngẫu nhiên nghe thấy Vương gia đang mắng người, nghe nói có vài đại thần liên danh muốn Hoàng Thượng hoặc Vương gia sớm định ra người thừa kế ngôi vị.”
“Họ hẳn không muốn Hoàng Thượng truyền ngôi cho tiểu Vương gia đúng không?” An Tử Nhiên vừa nghe đã hiểu những cong cong vẹo vẹo bên trong.
“Còn không phải sao, lúc trước khi tiểu Vương gia được tìm về rồi phát hiện ra là ngốc tử, các đại thần cũng liên danh đưa ra ý kiến phản đối.” Tiểu Lý Tử nói tới đây liền vẻ mặt tức giận.
Hiện tại các đại thần lại liên danh bức bách hoàng đế Cao Trạch lập người thừa kế, họ biết rõ hoàng thất trừ ngốc tử ra thì không còn ai, khẳng định có mục đích khác, mà nguyên nhân chỉ sợ là mấy cái người nuôi của Hoa Vương gia.
Cao Trạch là dị số trong ngũ đại quốc. Huyết mạch hoàng thất Đại Á tuy không đông đúc, nhưng người có huyết mạch hoàng thất cũng rất nhiều, cho nên dù nhi tử của Sùng Minh Đế chết sạch cũng không lo không có người kế thừa ngôi vị, Cao Trạch lại một người cũng không có.
Loại tình huống này tuy ở mấy đại quốc không mấy khi xuất hiện, nhưng ở mấy tiểu quốc lại không phải chưa từng có.
Cao Trạch không thiếu đại thần khôn khéo. Họ biết hoàng đế Cao Trạch không còn nhiều thời gian, nếu thật sự có huyết mạch hoàng thất lưu lạc bên ngoài thì lâu như vậy nên sớm tìm được rồi, đến bây giờ đều không có tin tức, khẳng định là không hy vọng.
Cấp dưới của Hoa Vương gia cũng đều là người thông minh. Người thông minh cùng người thông minh thấu lại một chỗ, lại có sợi dây lợi ích liên kết, hơn phân nửa là cấu kết với nhau làm việc xấu. Vì thế họ học theo những quốc gia mà hoàng thất từng không có người thừa kế, đưa ra một biện pháp.
Biện pháp chính là nhường chỗ cho người có năng lực.
Quốc không thể một ngày vô quân. Cao Trạch hoàng đế đã ngã bệnh, Hoa Vương gia tuy rằng thoạt nhìn còn khá khỏe mạnh, nhưng khó đảm bảo ông cũng sẽ không ngã xuống. Vì dự phòng vạn nhất, họ liền liên danh thỉnh cầu Hoa Vương gia sớm ngày định ra người thừa kế.
Đây là đang ép Hoa Vương gia. Khó trách ông sẽ tức giận đến vậy, loại chuyện này mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy tức giận.
Cao Trạch Quốc thuộc về hoàng thất Cao Trạch, không có con cháu Cao thị nào muốn nhìn quốc gia, cơ nghiệp mấy trăm năm mà tổ tông dựng nên rơi vào tay kẻ khác, cho dù người này họ Cao nhưng không phải huyết mạch hoàng thất cũng không được!
“Nội bộ chi loạn, nếu không thể vượt qua cửa ải khó khăn này, Cao Trạch có thể sẽ tồn tại trên danh nghĩa.” An Tử Nhiên không thể không cảm khái một tiếng.
Hắn không muốn tham gia vào nội loạn ở Cao Trạch, bởi vì quá nguy hiểm, xem ra hắn không thể ở lại nơi này lâu.
Tiểu Lý Tử vẻ mặt nản lòng. Kỳ thật không đến phiên tiểu nhân vật như hắn lo nghĩ cho quốc gia đại sự, nhưng chủ tử của hắn chính là tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất. Nếu long ỷ thật sự rơi vào tay một trong ba người con nuôi của Hoa Vương gia, việc đầu tiên họ phải làm chính là đối phó với Hoa Vương gia. Hắn là nô tài nhưng cũng biết điểm này.
Tuy rằng hắn chiếu cố tiểu Vương gia chỉ có 5 năm, nhưng trong lòng cũng có cảm tình thâm hậu với tiểu Vương gia, hơn nữa mạng nhỏ của hắn là do tiểu Vương gia cứu.
“Hướng công tử, ta biết thỉnh cầu này khả năng không tốt lắm, nhưng Tiểu Lý Tử vẫn cầu xin, nếu cuối cùng thật sự không còn đường sống, có thể thỉnh công tử mang tiểu Vương gia đi. Tiểu Lý Tử biết công tử là người thông minh, cũng nên đoán được tình cảnh của tiểu Vương gia, Tiểu Lý Tử biết như vậy sẽ làm ngươi khó xử nhưng hiện tại chỉ có biện pháp này.”
Thỉnh cầu của Tiểu Lý Tử làm An Tử Nhiên hơi kinh ngạc.
“Ngươi cầu ta cũng vô dụng, ta lẻ loi một mình, căn bản không thể bảo hộ tiểu Vương gia.” Hắn không phải người thiện tâm tràn lan, mang theo tiểu Vương gia không khác nào mang theo bom nổ chậm, đến lúc đó không chỉ không thể bảo hộ, chính hắn cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.
An Tử Nhiên thái độ kiên quyết, Tiểu Lý Tử cầu nửa ngày cũng không có thể đả động, đành phải tạm thời từ bỏ.
Hai ngày sau, Hoa Vương gia cũng đưa ra thỉnh cầu tương tự. Nhưng lão nhân gia khôn khéo hơn Tiểu Lý Tử, không đả động bằng cảm tình mà đi con đường tiền tài, hứa hẹn rất nhiều thứ, thậm chí hứa hẹn cho hắn tiến vào kim khố tự chọn bảo bối.
“Hoa Vương gia thật sự quá đề cao ta.” An Tử Nhiên thực tâm động, nhưng hắn càng quý trọng mạng nhỏ.
Hoa Vương gia ha hả cười, mang theo chút chua xót, “Bổn vương cũng là bất đắc dĩ. Hướng công tử hẳn cũng hiểu biết thế cục mà hoàng thất Cao Trạch gặp phải. Nói thật, bổn vương cũng sắp không chịu nổi nữa, nhưng Tiểu Thiên hiện tại là hy vọng duy nhất của hoàng thất Cao Trạch, bổn vương không hy vọng hắn xảy ra chuyện, tuy rằng Hướng công tử thân phận không rõ, nhưng hiện giờ bổn vương chỉ có thể tin tưởng được ngươi.”
Lời này có điểm châm chọc. Trước đó không lâu họ còn đề phòng An Tử Nhiên, hiện giờ lại không thể không giao hy vọng duy nhất cho hắn. Nhưng An Tử Nhiên biết, họ đã sắp sơn cùng thủy tận, không có lựa chọn khác.
“Để ta suy xét.”
Hoa Vương gia không bức bách hắn, hiện giờ quyền chủ động nắm giữ trong tay An Tử Nhiên.
Áp lực đè lên Hoa Vương gia còn lớn hơn An Tử Nhiên tưởng tượng. Mỗi ngày ông đều thu được rất nhiều tấu chương yêu cầu lập tân hoàng. Ngắn ngủn mấy ngày, trên bàn đã chồng chất cả trăm phân tấu chương.
Khoảng thời gian trước, mấy người con nuôi còn sẽ tới, nhưng gần nhất đều không thấy bóng. Nghe Tiểu Lý Tử nói, Hoa Vương gia ba ngày trước xách gậy đuổi một người con ra khỏi Hoa Vương phủ, đánh hắn đến chảy máu, hiện tại còn dưỡng thương ở phủ đệ.
Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Lúc này còn dám tới Hoa Vương phủ, khó trách sẽ bị đuổi đánh.
…
Chiều nay, An Tử Nhiên thấy Hoa Vương gia về phủ nên tìm đến ông.
Nghe An Tử Nhiên cầu kiến, Hoa Vương gia còn tưởng rằng hắn nghĩ thông suốt, mới qua nửa ngày thôi, vội vàng cho hắn tiến vào. An Tử Nhiên định hành lễ, Hoa Vương gia xua xua tay bảo hắn không cần làm lễ nghi phiền phức.
“Hướng công tử nghĩ kỹ rồi.”
An Tử Nhiên lắc đầu, “Tại hạ kỳ thật còn chưa nghĩ xong, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, nói không chừng có thể giúp Hoa Vương gia tạm thời giảm bớt áp lực.” Sống còn đại sự, sao có thể lập tức nghĩ thông suốt. Trên thực tế, hắn còn một vấn đề khác vẫn khá thắc mắc, càng thêm không thể lập tức làm ra quyết định.
Hoa Vương gia bất ngờ rất nhiều lại rất hiếu kì, “Biện pháp gì?”
“Nghe nói Hoa Vương gia hiện tại có ba người con nuôi?”
Nhắc đến con nuôi, sắc mặt Hoa Vương gia lập tức trầm xuống.
Ông hối hận lúc trước vì sao lại thu dưỡng ba con bạch nhãn lang, một đám dám mơ ước ngôi vị hoàng đế. Nếu sớm biết chúng có ý tưởng này, ông tuyệt đối sẽ không nhớ nửa điểm tình nghĩa phụ tử. Ông tốt tính mấy cũng không có khả năng cho mấy tên hỗn trướng nhúng chàm ngôi vị hoàng đế.
“Không sai, lúc trước bổn vương thu dưỡng chúng đều bởi vì thân thế chúng đáng thương. Chúng vì báo đáp ân tình của bổn vương, một đám đều thực nỗ lực, cuối cùng cũng đều lấy được thành tựu không thấp, mỗi người đảm nhiệm chức vị không nhỏ trong triều, hiện giờ lại thành sức mạnh và thủ đoạn để chúng mơ ước ngôi vị hoàng đế, bổn vương thực hối hận!”
An Tử Nhiên rũ mắt cười khẽ, “Như thế vừa lúc, tại hạ có một kế sách tạm thời……”
An Tử Nhiên chậm rãi nói ra kế hoạch. Hoa Vương gia càng nghe càng ngạc nhiên. Xác thật là một biện pháp tốt, tuy rằng không thể giải quyết căn bản, nhưng chính như lời hắn nói, xác thật có thể giảm bớt rất nhiều áp lực ông đang gặp phải.
“Biện pháp này rất tốt, Hướng công tử quả nhiên là diệu nhân, bổn vương mắt vụng về a. Nếu Cao Trạch lần này có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, ngày sau chắc chắn sẽ hậu tạ. Phân ân tình này, bổn vương sẽ luôn nhớ kỹ.”
“Hoa Vương gia khách khí.” Hắn nói ra biện pháp này cũng là vì chính mình.
Ngày hôm sau, Hoa Vương gia làm theo, quả nhiên lấy được hiệu quả rõ rệt.
Cùng lúc đó, trên đường nhỏ ở Cao Trạch, vó ngựa hất tung tro bụi tiến tới Vân Trạch……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]