Hai, ba mươi cá nhân đứng trên boong tàu, phần lớn đều là lần đầu tiên bị kiểm tra, không biết lúc trước xảy ra chuyện gì cho nên biểu hiện tương đối khẩn trương.
Người nhà của thuyền viên không nhiều, trừ người có thể hỗ trợ làm việc, người già, phụ nữ và trẻ em không được đi lên trên. Thân phận của họ phần lớn không có vấn đề, chủ yếu là những người lấy các loại lý do rời Đại Á.
Một binh lính kiểm kê một chút, đại khái có hai mươi ba cá nhân. Họ ăn mặc tương đối bình thường, thô y vải bố, đầu bù tóc rối. Già trẻ đều có, nhỏ nhất là mười tuổi, già nhất là sáu, bảy mươi tuổi. Hình như họ là ông cháu, hai người ngồi cùng nhau, người ông không ngừng an ủi đứa cháu. Binh lính nhìn thoáng qua rồi loại họ khỏi danh sách khả nghi.
“Khụ khụ……” Một chuỗi tiếng ho mạnh như sắp bay cả mệnh vang lên từ trong đám người.
Binh lính nghe thấy liền đi qua, “Sao lại thế này?”
Khi hắn nhìn thấy người ho khan, lập tức lộ vẻ chán ghét.
Đó là một nam nhân mặc áo nâu, đầu quấn khăn đen che nửa khuôn mặt, hai mắt vô thần, không biết nhiễm bệnh gì, nửa khuôn mặt đều là bọc mủ ghê tởm, mu bàn tay cũng có. Người chung quanh không dám tới gần hắn, nhưng có một nữ nhân có vẻ hoàn toàn không lo lắng bị lây bệnh, tựa hồ là tình nhân.
“Thực xin lỗi, đây là khẩu tử nhà ta, hắn mắc bệnh truyền nhiễm, đại phu nói hắn không sống được bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876482/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.