An Tử Minh trở lại Vương phủ muộn hơn ngày thường ba mươi phút.
Trong lòng tuy vẫn không cao hứng nhưng bé không biểu hiện ra ngoài trước mặt lão Vương gia. Nhưng muốn qua mặt lão Vương gia vốn rất hiểu bé căn bản là không có khả năng, rất nhanh đã bị phát hiện.
Tuy Trịnh Quân Kỳ hiện tại đang mang thai đời thứ ba của Phó Vương phủ, nhưng ông vẫn quan tâm An Tử Minh, tiểu đậu đinh đã bị ông dạy thành ông cụ non.
“Hôm nay ở thư viện không vui sao, sao lại nhăn một khuôn mặt?” Lão Vương gia tuy nói uy nghiêm, nhưng tay lại cầm chiếc đũa gắp cho bé một khối đậu hủ trắng trắng thơm thơm.
An Tử Minh do dự có nên cáo trạng hay không, gương mặt phình phình, giữa mày lại như mang theo một mạt ưu sầu. Trịnh Quân Kỳ tức khắc bị tưởng tượng của mình chọc cho vui vẻ.
Lúc này mới bốn tuổi mà đã như ông cụ non, nàng đột nhiên có chút lo lắng, về sau hài tử của nàng nếu cũng bị tổ phụ dạy thành dáng vẻ thì làm sao bây giờ? Nàng có nên tự mình dạy dỗ?
Thấy vẻ mặt của thê tử, Phó Dịch biết nàng lại đi vào cõi thần tiên nơi nào.
“Có việc gì cứ nói thẳng, nam nhân của Phó Vương phủ sao có thể bà bà mụ mụ. Tổ phụ không phải đã dạy ngươi phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?” Lão Vương gia mạnh mẽ oai phong nói. Ông nhất không thể chịu nổi người nói chuyện ấp a ấp úng.
“Vâng, tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876434/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.