Khúc Mộc chưa từng thấy thứ gì có tạo hình giống cái ống trước kia, đặc biệt là hai phía đầu đuôi, phần phình lên cùng bộ phận khép kín bên trong tựa hồ đều có tác dụng quan trọng.
Du Cường cũng quan sát, nhưng hắn nghĩ không ra cái ống có tác dụng gì, bên trong rỗng, nhưng không rỗng hoàn toàn. Nếu nói đây là vũ khí, hắn nhiều nhất chỉ có thể nghĩ đến cây gậy, hiển nhiên cây gậy thì không cần làm cho cầu kỳ như vậy.
Không hiểu ra làm sao nên Du Cường không dám phát biểu liều, chỉ có thể nghe cái nhìn của sư phụ.
Khúc Mộc cầm cái ống chuyên chú nghiên cứu. Hắn có một đặc điểm, khi cảm thấy tò mò với gì đó thì tinh thần sẽ đặc biệt tập trung, dường như đã quên mình đang ở nơi nào. Mọi người đều không quấy rầy hắn, nhìn hắn chậm rãi từ đứng biến thành ngồi, cuối cùng trực tiếp nằm bò ra bàn quan sát cái ống.
Không biết qua bao lâu, Khúc Mộc đột nhiên ngồi thẳng. Quản Túc dùng đẩy đẩy Thiệu Phi đang chán chết. Thiệu Phi liếc hắn một cái, Quản Túc ra hiệu hắn nhìn về phía Khúc Mộc.
Vừa thấy Khúc Mộc tựa hồ đã nghiên cứu xong, hắn lập tức có tinh thần, gấp không chờ nổi đánh vỡ không khí an tĩnh bốn phía, “Thế nào, Khúc Mộc, ngươi rốt cuộc có nhìn ra cái gì không?”
Khúc Mộc không nhìn hắn mà do dự nhìn về phía An Tử Nhiên, tựa hồ có chút ngượng ngùng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Đại khái… có một chút suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876400/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.