Thiên Thọ ngày 24 tháng 2, chiến tranh cơ hồ chạm vào là nổ.
Ở thời khắc quan trọng này, Quản Túc cùng các xe hàng rốt cuộc tới biên quan. Gió lạnh mang theo cát vàng bay đầy trời quất ở trên mặt có cảm giác đau đớn, đây là thời tiết ác liệt ở biên quan. Khi bá tánh phía Nam bắt đầu đổi sang quần áo hơi mỏng, ở biên quan vẫn lạnh thấu xương, bá tánh hay binh lính vẫn mặc áo khoác dày hoặc giáp sắt nặng trịch.
Thu được tin tức, Việt Thất lập tức phái người ra nghênh đón Quản Túc. Hơn mười xe hàng đi trên đường, đa số người đều cho rằng bên trong là lương thảo.
“Đây là thứ gì?”
Tề Trường Giang nhìn thấy Việt Thất cùng Quản Túc đang chỉ huy binh lính dỡ hàng, một rương một rương, có cảm giác khá nặng. Ông thấy đây không phải lương thảo, lương thảo đựng trong bao là được, còn nhét vào rương chẳng phải là làm điều thừa.
“Đây chính là thứ tốt, Tề tướng quân đến hội đèn lồng sẽ biết.” Việt Thất bán cái nút.
Chờ họ dỡ hàng xong, sân viện khá rộng đã bị chật ních, cơ hồ không có chỗ đặt chân. Tề tướng quân đã gấp không chờ nổi mở một cái rương ra, ông đã đoán có thể là binh khí, cũng có thể là giáp sắt mới, duy độc không nghĩ sẽ là một đống quần áo.
Quần áo khác giáp sắt, giáp sắt là chiến giáp, trong ngoài cơ hồ đều là thiết phiến, cực kỳ nặng, cũng rất tốn diện tích, một cái rương lớn nhiều nhất chỉ có thể chứa tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876378/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.