Sùng Minh năm thứ 29, mồng 2 tháng 8, Sùng Minh Đế trút hơi thở cuối cùng tại Đại Càn điện, hưởng thọ 53 tuổi, tại vị 29 năm không có một công tích được ca công tụng đức, lại có một đống lớn thị phi.
Tiếng chuông liên tiếp vang mười sáu tiếng, đại biểu cho tin hoàng đế băng hà. Các đại thần sôi nổi chạy tới, nhanh chóng tụ tập ngoài Đại Càn điện, châu đầu ghé tai, ầm ỹ một mảnh. Một lát sau, vài vị Thượng thư được mời vào Đại Càn điện.
Thấy Sùng Minh Đế nằm đó, vài lão Thượng thư khóc rống một tiếng.
Đúng lúc này, Thi Vân Linh có chút vội vàng lên tiếng: “Lâm thượng thư, tất cả mọi người đang tụ tập đông đủ, trước hết nói chính sự đi.”
Nghe vậy, Đại Càn điện nháy mắt an tĩnh lại. Phó Nguyên Thành không ngờ mẫu phi sẽ sốt ruột như vậy, tình huống bây giờ căn bản không thích hợp để nói gì, lại không kịp ngăn cản.
Ánh mắt Phó Vô Thiên lập tức lướt qua dừng trên người nàng, tầm mắt sắc bén như một thanh chủy thủ lột từng lớp da nàng xuống, “Không biết cái Thi phi nương nương gọi là chính sự là cái gì, có thể nói cho bổn vương nghe một chút.”
Thi Vân Linh há miệng, theo bản năng nhìn qua nhi tử, thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, lập tức ngậm miệng, phát hiện mình quá mức sốt ruột, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự.
Phó Nguyên Thành lập tức đứng ra bổ cứu: “Ý của mẫu phi là phải lo hậu sự cho phụ hoàng, Lâm thượng thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876316/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.