Sùng Minh năm thứ 29, mồng 1 tháng 2, vạn vật sống lại
Biên quan chiến hỏa bay tán loạn.
An Tử Nhiên đã thu được tin tức, hạt giống bông từ A Lí Hương vận chuyển đến Xương Châu đã tới. Quản Túc có kinh nghiệm, hẳn sẽ xử lý rất khá nên hắn không tính lập tức nhích người đi Xương Châu, sau khi thương lượng với Phó Vô Thiên, hai người liền lưu lại.
Vui mừng nhất không ai hơn tiểu bao tử, đại khái cho rằng hắn lại muốn đi, trong khoảng thời gian này bé dính đến đặc biệt chặt, buổi tối còn muốn ngủ cùng ca ca. An Tử Nhiên thương đệ đệ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế, Phó Vô Thiên bị đuổi ra phòng, lý do là khổ người hắn quá lớn, tiểu bao tử sẽ không an toàn.
Phó Vô Thiên còn chưa kịp kháng nghị đã bị tam chấn loại trừ.
Tối hôm sau, tiểu bao tử lại lặp lại kế hoạch, dùng đồng dạng kỹ xảo muốn đuổi Phó Vô Thiên đi. Lúc này, chiến thần đại nhân đã sớm có chuẩn bị. Tiểu bao tử thất bại, vẻ mặt héo héo bị lão Vương gia ôm vào trong ngực.
“Tử Minh buổi tối phải ngoan ngoãn, không thể quấy tổ phụ, biết không?” An Tử Nhiên vuốt tóc tiểu bao tử đang ủ rũ cụp đuôi.
Lão Vương gia muốn cùng tiểu bao tử ngủ một đêm, hắn cũng không có cách nào. Tuy biết đây là chiêu của Phó Vô Thiên, nhưng trong khoảng thời gian họ rời Quân Tử Thành, lão Vương gia đã rất nhiều lần vì hống tiểu bao tử khóc nháo không ngừng mà ngủ với bé. Vài lần ở chung, tiểu bao tử ngày càng thân cận với lão Vương gia. Một bên là tổ phụ, một bên là ca ca, hai bên đều luyến tiếc.
“Tổ phụ, Tử Minh phiền toái ngài chiếu cố.” An Tử Nhiên quay đầu nói với lão Vương gia. Vì an toàn thì vẫn nên tìm người thủ bên ngoài, tránh phát sinh chuyện gì.
Lão Vương gia khốc khốc lên tiếng, sau đó ôm tiểu bao tử rời đi.
Tiểu bao tử nằm trên vai lão Vương gia, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bụ bẫm, đôi mắt ngập nước, “Ca ca, tái kiến!”
An Tử Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cùng tổ phụ ngủ một đêm thôi mà nói như sinh ly tử biệt, tính cách không biết di truyền từ ai.
Đương nhiên, Phó Vô Thiên được như ý nguyện ôm Vương phi nhà hắn ngủ.
……
Ngày hôm sau, An Tử Nhiên sáng sớm đã đến Nam tập khu khảo sát. Hắn lưu lại Quân Tử Thành không phải không có mục đích. Vải bông hiện tại sản lượng không cao cho nên chỉ có thể ở phát triển ở mấy đại thành phồn vinh. Quân Tử Thành là một trong số đó.
Bố thương ở Quân Tử Thành tập trung nhiều ở Nam tập khu, bao gồm cả dệt xưởng ở Trịnh gia, các loại vải vóc cùng ngành sản xuất tương quan đại đa số đều tập trung ở Nam tập khu giống như phố vải ở Kiến Phủ, rực rỡ muôn màu, rất náo nhiệt.
Quân Tử Thành tuy là đô thành của Đại Á nhưng trình độ sinh hoạt của bá tánh không cao hơn Kiến Phủ hay Bảo Thành nhiều ít, nhưng bởi mật độ dân cư đông đúc, tiềm lực phát triển cũng lớn nên rất nhiều bố thương có thực lực đều sẽ chạy đến Quân Tử Thành phát triển.
Bán sỉ bán lẻ chỗ nào cũng có. Có thể mở một cửa hàng ở Nam tập khu đều tương đối có thực lực, bởi vậy cạnh tranh nơi này còn kịch liệt hơn Kiến Phủ.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên dạo qua hơn phân nửa Nam tập khu, phát hiện cửa hàng cần bán đa phần là cửa hàng nhỏ, mà những cửa hàng diện tích lớn cơ bản không tìm được một gian.
An Tử Nhiên chuẩn bị đem Quân Tử Thành thành nơi trọng điểm phát triển vải bông, đương nhiên không thể chỉ dừng lại ở một gian hàng nho nhỏ. Nhưng không tìm thấy cửa hàng mặt tiền rộng cũng không có biện pháp, tổng không thể lợi dụng danh nghĩa Phó Vương phủ cưỡng bức người ta nhường cửa hàng, Sùng Minh Đế khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội sửa trị Phó Vương phủ.
“Xem ra chỉ có thể mua trước một cửa hàng nhỏ.”
Phó Vô Thiên không có ý kiến gì. Thiên tài không phải vạn năng nên Vương phi nói cái gì thì là cái đó, đơn giản vậy thôi.
Hai người chọn ra một cửa hiệu có vị trí tốt nhất, mặt tiền khá nhỏ, đại để là cạnh tranh quá kịch liệt. Phụ cận đều là cửa hàng lớn sinh ý rực rỡ, cửa hàng nhỏ đứng lặng trong đó có vẻ đặc biệt đáng thương. Cửa hàng vẫn như mở, nhưng treo thêm một tấm bảng ‘chuẩn bị bán’.
Hai người mới vừa tiến vào, tiểu nhị lập tức nhiệt tình chào đón, “Hai vị công tử muốn mua loại vải nào?”
Cửa hàng bán rất nhiều chủng loại vải dệt, tơ lụa, vải bố cùng vải lông, v.v… thượng vàng hạ cám, không có loại nào mang tính đại biểu, vừa nhìn là biết không thực tinh thông buôn bán, khó trách cửa hàng không có mấy khách nhân.
An Tử Nhiên thuyết minh ý đồ đến.
Tiểu nhị chợt tắt nụ cười, nhìn họ đánh giá một lần, nói xin chờ một chút rồi đi vào, không bao lâu liền đi ra, thậm chí xụ mặt, “Xin lỗi, lão bản nói không bán cửa hàng, mời hai vị đi.” Nói xong, tiểu nhị chạy ra ngoài thu hồi tấm bảng treo ngoài cửa, giống như thật sự không muốn bán cửa hàng.
An Tử Nhiên nhíu mi, không nói gì nữa, cùng Phó Vô Thiên rời đi, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng chỉ có thể tìm một nơi khác. Nhưng hắn không ngờ lại gặp phải tình huống tương tự. Quân Tử Thành không giống Kiến Phủ, nơi này không có chuyện bài xích thương nhân từ ngoài tới, chẳng lẽ là trùng hợp?
“Có phải trùng hợp hay không, đi tìm một nhà nữa thử xem sẽ biết.” Phó Vô Thiên nói.
An Tử Nhiên gật gật đầu. Hai người lần này không tìm những cửa hàng làm ăn kém, cố ý tìm một cửa hàng vị trí hẻo lánh hơn nữa đã đóng cửa. Khi gặp chủ cửa hàng và thuyết minh ý đồ, chủ cửa hàng quả nhiên nói không bán, chẳng qua tương đối uyển chuyển hơn.
Hai nơi đầu còn có thể bỏ qua, nhưng gian hàng này rõ ràng không thể hoạt động được nữa, có người mua thì hẳn chủ cửa hàng phải cao hứng mới đúng, không có lý nào lại cự tuyệt.
“Xem ra có người không muốn cho chúng ta mua được cửa hàng để buôn bán. Chẳng lẽ họ đã tra được tiệm vải Dệt Tâm là do chúng ta mở?” An Tử Nhiên vẫn chưa ủ rũ. Lúc trước khi ở Bảo Thành cũng có tình huống này, nhưng nhờ có tiệm vải Vạn Phúc hợp tác nên mới tránh được, không nghĩ lần này sẽ gặp phải trên chính địa bàn mình.
“Hẳn là không nhanh như vậy.” Phó Vô Thiên nói, “Bọn họ hơn phân nửa đã đoán được Vương phi sẽ tiến quân đến Quân Tử Thành, tiên hạ thủ vi cường, muốn Vương phi biết khó mà lui.”
“Thực lực của thương hội ở Quân Tử Thành mạnh hơn Kiến Phủ, chỉ cần một câu phân phó thì làm được đến mức này xác thật không khó.” Nhưng bọn họ cho rằng như vậy là có thể làm hắn rút lui sao? Quá ngây thơ rồi! Nếu hắn là một thương nhân bình thường thì có lẽ sẽ thực sự hết đường xoay xở.
Hai người không về Vương phủ, trực tiếp thay đổi tuyến đường đi tiệm vải Vô Vi. Tiệm vải Vô Vi ở Nam tập khu, là một trong những sản nghiệp mà Phó Dịch quản lý, toàn bộ Quân Tử Thành chỉ có một nhà, có mặt tiền khá lớn. Phụ cận đều biết đây là sản nghiệp của Phó Vương phủ.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều không biết hai người họ, đây là lần đầu tiên hai người tới đây. Tuy rằng biết Phó Dịch là quản gia của Phó Vương phủ nhưng chưởng quầy chỉ tiếp xúc với Phó Dịch, chưa bao giờ đi qua Phó Vương phủ.
Nghe hai người muốn tìm Phó Dịch, tiểu nhị lập tức đi vào gọi chưởng quầy ra. Chưởng quầy là một người trung niên, có một chòm râu nhỏ, mặt cười tủm tỉm, đôi mắt híp lại lộ ra một tia khôn khéo. Lúc này, đôi mắt ấy đang đánh giá An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên.
“Hai vị công tử muốn tìm Phó tiên sinh?”
“Phó tiên sinh có ở đây không?” An Tử Nhiên hỏi.
Chưởng quầy cười nói: “Thật không khéo, Phó tiên sinh vừa mới đi ra ngoài. Hai vị công tử nếu muốn gặp thì có thể phải đợi nửa canh giờ nữa.”
Phó Vô Thiên hỏi: “Biết Phó tiên sinh đi đây không?”
Chưởng quầy nói: “Vị công tử này, chúng ta chỉ là hạ nhân, không dám hỏi hành tung của Phó tiên sinh.” Hắn nói rất hợp tình hợp lý.
Phó Vô Thiên lại hỏi một câu, “Phó tiên sinh có phải thường xuyên đi tìm Trịnh gia Đại tiểu thư Trịnh Quân Kỳ?”
Chưởng quầy lộ vẻ kinh ngạc, thiếu chút nữa thốt lên ‘làm sao công tử biết’, nhưng hắn cũng kinh ngạc với ngữ khí của Phó Vô Thiên, hình như là người quen của Phó tiên sinh
Tuy hắn không nói gì, nhưng An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đã nhìn ra đáp án. Xưởng của Trịnh gia không xa tiệm vải Vô Vi, đi bộ cả đi cả về chỉ mất ba mươi phút, nói chuyện phiếm thêm ba mươi phút nữa, vừa vặn nửa canh giờ, bởi vậy thực dễ dàng có thể đoán ra. Hai người quyết định ở lại chờ, dù sao không tìm được cửa hàng, về Vương phủ bây giờ cũng không có việc gì làm.
Chưởng quầy mời họ đến phòng khách ngồi rồi tiếp tục ra ngoài làm việc.
Ngồi ở phòng khách, hai người thường thường nghe thấy tiếng khách nhân nói chuyện. Tiệm vải Vô Vi mỗi ngày có không ít khách, hơn nữa bởi vì bán tơ lụa nên khách nhân đa số đều là phu nhân, ra tay hào phóng.
“Vương gia, ta có một ý tưởng.” An Tử Nhiên đột nhiên nói.
Phó Vô Thiên cười: “Thật trùng hợp, bổn vương cũng có một ý tưởng.”
Hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Sau nửa canh giờ, như chưởng quầy nói, Phó Dịch quả nhiên đã trở lại. Nghe nói có khách nhân tìm hắn, liền đi tới, khi thấy họ lại không lộ ra nửa điểm bất ngờ.
“Sao lại chạy tới đây rồi?”
An Tử Nhiên nói: “Ăn bẹp ở chỗ người khác, thuận đường tới thăm tiểu thúc.”
Phó Dịch hiểu rõ cười, “Chuyện này ta cũng vừa nghe từ chỗ Trịnh cô nương. Thương hội đoán hai đứa sẽ chọn Quân Tử Thành, âm thầm thông báo với thương nhân ở Nam tập khu, ai mua cửa hàng cũng đều không bán, những thương nhân cấp thiết muốn bán cửa hàng thì được cấp một khoản trợ cấp, tình huống này đại khái sẽ liên tục hai đến ba tháng.”
“Quả nhiên……” Hai người một chút cũng không bất ngờ.
An Tử Nhiên châm chước một chút, nói: “Tiểu thúc, tiệm vải Vô Vi chỉ bán tơ lụa, thúc không thấy đơn điệu sao?”
Phó Dịch vuốt cái cằm không có râu, đột nhiên cười rộ lên, “Ta đang định bàn với hai đứa chuyện này, không nghĩ hai đứa cũng có cùng ý tưởng, như vậy cũng tốt.”
Lấy thanh danh của Phó Dịch ở Nam tập khu, nếu hắn muốn mua một cửa hàng thì chỉ sợ không có ai không cho hắn mặt mũi, cho nên để Phó Dịch ra mặt là tốt nhất. Tuy rằng người khác sẽ đoán tiệm vải Dệt Tâm cùng tiệm vải Vô Vi có quan hệ, nhưng sớm muộn gì cũng bại lộ, cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
“Nếu như vậy, nên tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện.”
An Tử Nhiên gật đầu nói: “Trịnh cô nương thì phiền tiểu thúc.”
“Có thể. Ngày mai không có việc gì, ta hẹn Trịnh cô nương đến An gia tửu lầu. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng.”
“Vậy làm phiền tiểu thúc.”
Phó Dịch cười một tiếng, “Người một nhà, không cần khách khí.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]