Chương trước
Chương sau
Kha Vũ vẻ mặt vô thố bị đuổi khỏi đại sảnh.

Tiểu Hồng đứng bên ngoài không chút nào bất ngờ, nếu biết Kha Vũ sẽ xúc động như vậy, nàng sẽ không nói cho nó về chuyện của Tiểu Thanh, nhìn vẻ mặt Kha Vũ thay đổi là biết phiền toái, sau đó nàng chưa kịp nói gì, Kha Vũ đã chạy đi.

Về Tiểu Thanh, Tiểu Hồng cũng nghe bên ngoài người ta nói. Có người tung tin thiếu gia là hồng quan trang chủ mua ở nam quán. Lời đồn được chứng minh là do Tiểu Thanh truyền ra, mục đích là vì trả thù thiếu gia đã đuổi nàng ra khỏi An Bình sơn trang. Tiểu Hồng cho rằng qua sự việc lần này, Kha Vũ hẳn sẽ không cầu tình cho Tiểu Thanh mới đúng, kết quả nàng vẫn xem nhẹ Kha Vũ.

Tiểu Hồng đã đoán sai. Kha Vũ chạy đi tìm An Tử Nhiên không hoàn toàn vì nguyên nhân này. Nàng muốn gặp An Tử Nhiên, muốn nói cho hắn tâm ý của nàng, cho nên sau khi nghe Tiểu Hồng kể chuyện, nàng như tìm được cớ, nhưng kết quả vẫn thật thất vọng vì nàng không có dũng khí nói ra.

“Kha Vũ, thiếu gia có nói gì không?” Tiểu Hồng hoàn toàn không nhận thấy tâm tư của Kha Vũ.

Kha Vũ bình tĩnh trả lời: “Thiếu gia nói đã đưa Tiểu Thanh đi, còn đưa đi đâu thì hắn không nói.” Nàng cũng không hỏi.

Tiểu Hồng cảm thấy phản ứng của Kha Vũ không đúng, “Kha Vũ, ngươi thật sự không sao chứ?”

Kha Vũ lắc đầu, không nói nữa.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu vào phòng. Những tiếng sàn sạt truyền ra từ sau màn lụa trắng, đó là tiếng vải ma xát vào nhau, còn có tiếng rên rỉ tinh tế ẩn nhẫn.

An Tử Nhiên túm lấy tấm chăn mềm mại, trán đặt lên gối đầu, khuôn mặt lộ ra thống khổ lại vui thích. Cơ thể trắng nõn giờ ửng hồng, mỗi khi bị va chạm đến nhào về phía trước sẽ lại bị hung hăng kéo về, mỗi lần đều chạm đến chiều sâu làm hắn rùng mình, hắn cảm thấy hôm nay Phó Vô Thiên tựa hồ càng cuồng mãnh hơn trước, làm hắn có chút ăn không tiêu.

“Nhẹ một chút……”

Khuôn ngực rộng lớn rắn chắc đột nhiên dán lên lưng hắn, làn da cùng làn da chia sẽ nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như hòa tan hai người, một bàn tay to xương khớp rõ ràng đột nhiên cầm tay hắn, mười ngón tay gắt gao giao triền bên nhau, giọng nam trầm thấp khàn khàn ở bên tai hắn chậm rãi vang lên.

“Thích bổn vương không?”

Đề tài thình lình nhảy ra, An Tử Nhiên lại không nghe rõ, một lần tiến vào hung mãnh làm đầu óc hắn trong nháy mắt biến thành hồ nhão, khi hắn phục hồi tinh thần, giọng của nam nhân đã trầm thấp xuống.

“Ngô…… Ngài vừa nói gì?”

Phó Vô Thiên lặp lại một lần, sau đó lật hắn lại, ma sát 180o làm nơi hai người kết hợp càng thêm mẫn cảm, một luồng nhiệt nho nhỏ cứ như vậy trào, bắn lên bụng hai người.

An Tử Nhiên có hơi thất thần, đến khi đôi mắt lấy lại tiêu cự, Phó Vô Thiên đã áp người xuống, hắn đẩy mặt Phó Vô Thiên ra, “Ngài phát điên cái gì?” Đã thành thân còn hỏi vấn đề ấu trĩ này.

“Bổn vương không điên.”

Phó Vô Thiên bắt lấy cằm hắn rồi quay mặt hắn đối diện với mặt mình, tư thế cường ngạnh không cho trốn tránh, cúi đầu cắn môi hắn, đầu lưỡi ở khoang miệng loạn giảo một lần, rời đi khi, chỉ bạc từ khóe miệng chảy ra.

Hắn trần thuật: “Nữ nhân kia thích Vương phi.”

An Tử Nhiên hơi sửng sốt, một hồi mới phản ứng lại, “Ngài nói giỡn?” Hắn tuy cứu nữ nhân kia nhưng nói rất nhiều lời nghiêm khắc, trừ phi nàng ta cuồng ngược, nếu không sao có thể thích hắn?

“Bổn vương không giỡn.” Phó Vô Thiên thực nghiêm túc nói.

An Tử Nhiên cũng nghe ra, hắn nghĩ nghĩ liền nói: “Ngài ghen?”

Tưởng rằng hắn sẽ không hào phóng thừa nhận, kết quả……

“Phải!” Thừa nhận đến phi thường dứt khoát lưu loát, hoàn toàn là tác phong của Phó Vô Thiên…

Đây là lần đầu tiên hai người nói đến phương diện tình cảm, nói thật, An Tử Nhiên không hiểu phương diện này nên trước kia hắn đều tận lực tránh.

Phó Vô Thiên thúc giục: “Vương phi, rốt cuộc có thích bổn vương hay không?”

“……” Cảm giác trước lên xe, sau mua vé bổ sung thật sự chẳng ra gì.

An Tử Nhiên ôm cổ hắn, hai chân kẹp chặt eo, như con lười treo lơ lửng trên người Phó Vô Thiên, phía dưới vẫn gắt gao kết hợp, nam nhân như cố ý trêu hắn, tốc độ chậm lại, một chút một chút cọ xát đủ để cho người điên cuồng.

An Tử Nhiên rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, chậm rãi nói: “Vương gia, ngài cho rằng nếu không thích thì ta sẽ làm với ngài sao?”

Đồng tử Phó Vô Thiên co rụt lại. Lời nói thô ráp được phát ra từ miệng của một nam nhân có bề ngoài thực cấm dục, cảm giác này thoáng chốc làm máu trong cơ thể sôi trào, còn kích động hơn hưởng thụ vẻ mặt tuyệt vọng, tốc độ thong thả thoáng chốc trở nên mưa rền gió dữ, người dưới thân hắn như chiếc thuyền con trong bão, lung lay ngã xuống bất cứ lúc nào.

An Tử Nhiên không nghĩ hắn sẽ phản ứng lớn như vậy, rất nhiều lần bị đỉnh đến thiếu chút nữa ngã xuống, thể lực của hắn trải qua rèn luyện đã trở nên tốt hơn người bình thường một chút, nhưng bị Phó Vô Thiên lăn qua lộn lại, thể lực không tồi cũng cạn kiệt, sau nửa đêm, hắn dứt khoát nằm yên mặc Phó Vô Thiên lăn lộn.

Cách đó không xa, Kha Vũ đứng lẳng lặng trên hành lang, bên cạnh là Tiểu Hồng lo lắng nhìn. Gần đây nàng cảm thấy Kha Vũ càng ngày càng không đúng, muốn khuyên lại không biết khuyên từ đâu, Kha Vũ sẽ nói mình không có việc gì, tươi cười trên mặt lại ngày càng ít.

Bên kia, An Tử Nhiên vẫn chưa để ý Kha Vũ thích hắn. Khó có thời gian nghỉ ngơi, hắn không muốn làm gì cả, yên tâm thoải mái nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau, cả người đều thoải mái.

Dệt Râm xưởng sản xuất nhiều vải vóc, đã chứa đầy một kho hàng. Xưởng ở Mai Huyện cũng đã có thành phẩm, hiệu quả không tệ lắm, những phụ nhân nhìn vào tức khắc yêu thích không buông tay, các nàng chưa từng thấy vải dệt nào mềm mại như vậy.

Có người nhà có điều kiện còn hỏi thăm giá cả. An Tử Nhiên còn chưa định ra, nhưng khẳng định sẽ không quá đắt. Một vài người tuy do dự nhưng trong lòng đã làm ra quyết định, mùa đông rét lạnh sắp tới, tiểu hài tử cũng cần quần áo, các nàng có dự cảm, vải bông này nhất định chống lạnh tốt hơn vải bố.

Biết chuyện này, An Tử Nhiên nghĩ ra một ý kiến hay. Giá vải bông cao hơn vải bố, có những hộ gia đình đến vải bố còn chẳng mua nổi chứ đừng nói là vải bông, nếu muốn tận khả năng mở rộng thì cần phải có người hỗ trợ tuyên truyền, công nhân trong xưởng không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Vải bông hiện tại vẫn là độc nhất vô nhị, giá cả không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, An Tử Nhiên cùng những người khác thương lượng thật lâu mới quyết định. Bán cho công nhân thì sẽ giảm giá, xem như phúc lợi cho công nhân.

Tin tức truyền ra, không ít công nhân ngo ngoe rục rịch, từ khi làm việc ở xưởng, sinh hoạt trong nhà đã tốt lên rất nhiều, trước mắt đã không lo ăn mặc cho nên hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bạc tiết kiệm, có người sợ qua đợt này sẽ không còn được giảm giá vì thế hạ quyết tâm chi ra 500 văn mua một đám vải bông thuần sắc.

Có người bắt đầu, lập tức kéo theo những người khác. Hết giờ làm, các công nhân ôm tâm tình chờ mong về nhà, chuẩn bị công cụ may vá bắt đầu làm quần áo cho hài tử cùng trượng phu.

Một cây vải dài không quá 14m, không tính là ít, tay nghề tốt một chút có thể làm được bốn năm kiện quần áo, một kiện tính ra tầm hơn 300 văn tiền, nếu mua ở cửa hàng quần áo thì sẽ có giá tầm 500 văn thậm chí cao hơn, rất nhiều người đều mua không nổi.

Huống chi, cái giá này là do Dệt Tâm xưởng đã giảm giá cho họ, trên thực tế còn cao hơn, hiện tại không mua rồi về sau hối hận cũng không kịp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.