Thiệu Phi cảm thấy Vương phi đưa ra một kiến nghị không tồi, cho nên hắn thật sự chạy đi tìm Việt Thất.
Việt Thất còn chưa ngủ, thấy Thiệu Phi chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, “Tiểu bằng hữu, ngươi bỏ nhà trốn đi sao?”
Trán Thiệu Phi rơi xuống ba cọng hắc tuyến, “Ngươi mới rời nhà trốn đi, ta muốn ngủ một đêm ở phòng ngươi, có giúp hay không?”
“Tuy rằng ta rất muốn giúp ngươi, nhưng mà…” Việt Thất vuốt cằm, có chút do dự, hắn cảm thấy tên Quản Túc kia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Nhưng nhị gì, cùng lắm thì ta nằm đất, trước kia có phải chưa từng ngủ lều trại đâu!” Thiệu Phi thấy tên này cứ bà bà mụ mụ, trực tiếp đẩy hắn ra đi vào, sơn trang có không ít phòng trống, nhưng hắn không thích bầu không khí bốn phía trống rỗng không có chút hơi người.
Lời này không sai, nhưng nơi này không phải quân doanh. Việt Thất đi theo sau, lại thấy hắn đang cởi giày bò lên giường. Vừa rồi ai nói sẽ nằm đất?
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nghẹn lâu như vậy, ngươi hẳn là nghẹn hỏng rồi đi, ta có thể nghe ngươi trút hết tâm sự.” Việt Thất quyết định làm ca ca tri tâm.
Thiệu Phi trầm mặc hồi lâu, “Kỳ thật……”
“Ân?”
“… Ta cũng không biết.”
Việt Thất đang dựa vào giường suýt chút nữa ngã xuống, hắn đào đào lỗ tai, có chút không thể tin được hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi cãi nhau với Quản Túc, nhưng ngươi lại không biết nguyên nhân?”
Thiệu Phi bực bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876220/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.