Chương trước
Chương sau
Thời gian như toái kim, vội vàng rồi biến mất.

Chớp mắt đã đến tháng 7, thái dương ngày càng độc ác, người đi đường bị phơi đến sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi rơi như mưa, da càng ngày càng đen, những thiên kim tiểu thư đều không muốn ra cửa. Trên đường thỉnh thoảng mới nhìn đến người đi vội vàng.

Nhóm bông đầu tiên ở A Lí Hương đã thu hoạch xong, giờ phút này đang khua chiêng gõ mõ chiêu người tách hạt, mới thu hoạch được bảy phần, tam phần còn lại vì là những cây đầu tiên được trồng, có tình huống đột phát bị xử lý trễ. Sau khi có kinh nghiệm, lứa bông tháng 9 khẳng định sẽ nhiều hơn tháng 7.

Xương Châu đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ cần vận chuyển bông đến đó là có thể bắt đầu, đến lúc đó An Tử Nhiên còn phải đi Xương Châu một chuyến, có một số việc hắn muốn tự xử lí.

Cuộc sống bình tĩnh như vậy, hoàng cung lại không bình tĩnh. Từ khi Vi Thuận Khánh bị lão Vương gia vạch trần thân phận, địa vị của hắn đã không còn được như trước kia, không còn có thể nói một không nói hai.

Sùng Minh Đế hoài nghi hắn từ từ tăng lên, chẳng sợ trong lòng có một thanh âm nói hắn có thể tín nhiệm quốc sư, nhưng lại có một thanh âm ngăn cản, nói rằng quốc sư có thể là tộc nhân mị tộc, cho nên số lần triệu kiến hắn từ hai ngày một lần biến thành nửa tháng cũng không gặp.

Diễm phi cũng chịu ảnh hưởng, số lần Sùng Minh Đế đến tẩm cung của nàng từ một tháng mười lăm ngày biến thành năm ngày. Hơn nữa, Sùng Minh Đế còn không qua đêm ở Chiêu Tử cung, mỗi lần đều vội vàng đến rồi vội vàng chạy lấy người.

Diễm phi trong khoảng thời gian này vẫn luôn sống trong sợ hãi.

Nàng đột nhiên có chút hiểu ra lời quốc sư nói ngày ấy, bọn họ thật sự gặp phiền toái lớn, nếu Hoàng Thượng không sủng ái nàng, nàng còn giá trị gì nữa? Lúc trước mục đích nàng hợp tác với quốc sư chính là làm Sùng Minh Đế sủng hạnh nàng, chỉ có như vậy mới có thể đạt tới mục đích.

Hơn nữa ――

Diễm phi phát hiện ánh mắt Sùng Minh Đế nhìn nàng gần đây ngày càng kỳ quái, không còn sủng ái như trước, ngẫu nhiên sẽ có áp lực nôn nóng cùng chán ghét chợt lóe qua, mỗi lần đều làm nàng trong lòng run sợ. Loại cảm giác này làm nàng hận lại sợ hãi, muốn tìm quốc sư thương lượng, nhưng quốc sư lại không chịu gặp nàng, mỗi lần nhờ cung nữ thái giám đi tìm, tin tức truyền lại đều làm nàng tuyệt vọng không thôi, còn như vậy nữa, nàng nhất định sẽ nổi điên.

Vốn tưởng rằng thoát khỏi thân phận cũ, trở thành Diễm phi cao quý vô cùng, từ đây áo cơm vô ưu, cao cao tại thượng, kết quả lại đi đến nước này, nàng như đang đứng trên bờ vực, có thể ngã bất cứ lúc nào, vạn kiếp bất phục.

Nghĩ vậy, ánh mắt Diễm phi thoáng chốc chiết xạ ra oán hận. Hết thảy lại là do An Tử Nhiên!

Ngày ấy ở ngự thư phòng, quốc sư nói An Tử Nhiên chính là Vương phi của Phó Vương phủ, nàng khiếp sợ không thôi, bởi vì trong ấn tượng, An Tử Nhiên gả cho một nam nhân chỉ là thương nhân mà thôi, sao có thể lắc mình biến thành Vương phi?!

Dù nàng không tin, An Tử Nhiên là Vương phi là sự thật. Diễm phi hận, nếu không phải bởi vì hắn, nàng sẽ không trộm tiền, sẽ không rời An gia, nàng sẽ không bị du côn cường bạo, càng không phải tiến cung, hết thảy đều là lỗi của An Tử Nhiên!

Nếu không có hắn thì tốt rồi.

Diễm phi đột nhiên đứng lên đi ra ngoài. Hai cung nữ thấy nàng ra tới, vội vàng chặn lại, “Nương nương muốn đi đâu?”

Diễm phi mặt vô biểu tình liếc các nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Bổn cung muốn gặp quốc sư.”

Một nha hoàn khinh thường nói: “Nương nương hôm qua cũng nói như vậy, nhưng quốc sư thật sự không có thời gian gặp ngài. Ngài cũng biết, tình cảnh của quốc sư hiện tại cũng không tốt. Hoàng Thượng lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, cũng rất ít khi triệu kiến hắn. Hiện giờ quốc sư đang tìm cơ hội gặp Hoàng Thượng, ngài không cần làm quốc sư thêm phiền.” Các nàng đều là người của quốc sư, không thể nói không rõ ràng vị trí của Diễm phi, hiện tại Diễm phi không còn giá trị lợi dụng, các nàng tự nhiên cũng không cần cười làm lành.

Diễm phi phảng phất không nhận thấy thái độ họ chuyển biến, gằn từng chữ một: “Bổn cung có chuyện rất quan trọng muốn nói với quốc sư, có liên quan đến Hoàng Thượng, nếu chậm trễ, các ngươi nếu có thể gánh vác hậu quả, bổn cung cũng không nói nữa.”

Hai cung nữ hai mặt nhìn nhau, có chút đắn đo không biết có phải thật hay không, bởi vì Sùng Minh Đế tối hôm qua đã qua êm ở Chiêu Tử cung.

“Một khi đã như vậy, nô tỳ sẽ giúp nương nương truyền lời, thỉnh nương nương trở về.” Hai cung nữ cuối cùng vẫn đáp ứng, các nàng xác thật không gánh nổi hậu quả.

Có các nàng chịu giúp nàng chuyển lời, Vi Thuận Khánh tới lúc ban đêm, hắn không thể quang minh chính đại vào Chiêu Tử cung, lén lén lút lút sợ bị bắt gặp, hắn hiện tại đã cảm thấy không kiên nhẫn với Diễm phi nên khi thấy nàng, sắc mặt không tốt chút nào.

“Ngươi nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?” Vi Thuận Khánh há mồm hỏi luôn, phảng phất nói nhiều một câu cũng ngại.

Sắc mặt Diễm phi lại bất biến, không thể không nói, điều giáo của Vi Thuận Khánh với nàng vẫn rất có hiệu quả, nếu là trước kia nàng khẳng định đã sớm nháo lên.

Thân hình mềm mại mang theo thanh hương nhàn nhạt dựa sát vào ngực Vi Thuận Khánh. Thanh hương này không phải nàng tự có, mà là một loại hương liệu Sùng Minh Đế trước kia ban cho nàng, đặc biệt trân quý, dễ dàng khơi dậy dục vọng của nam nhân.

Diễm phi vẫn tiếc dùng, bởi vì khi đó Sùng Minh Đế vô điều kiện không hề hoài nghi sủng hạnh nàng, nàng cảm thấy không cần thiết lãng phí, xem ra nàng quyết định đúng.

Vi Thuận Khánh không đẩy ra, hô hấp thậm chí biến trọng. Đôi tay Diễm phi ở trước ngực hắn khiêu khích trêu chọc, ngẫu nhiên cố tình ma xát hai điểm, áo mùa hè tương đối mỏng cho nên xem đến tương đối rõ ràng.

Vi Thuận Khánh đột nhiên bắt tay nàng, “Ngươi tìm ta tới rốt cuộc có chuyện gì?”

Diễm phi cười duyên một tiếng, đôi môi đỏ tươi tiến đến bên tai hắn, một tay khác lại hướng tới nửa người dưới sờ, “Quốc sư, ngươi……” Hai chữ cuối vô thanh vô tức tiêu tán ở không trung.

Đồng tử Vi Thuận Khánh bỗng nhiên rụt một chút, yết hầu gầm gừ nhẹ, “Ngươi cái này tiểu tiện nhân……”

Còn chưa rống xong hắn đã khiêng Diễm phi lên, đi đến giường lớn dùng sức ném nàng xuống, cả người nhào lên, xé rách áo lụa, thân thể nữ nhân trần trụi không mảnh vải che thân, ở thời khắc khẩn trương này, Chiêu Tử cung lại đêm xuân một lần.

Nam nhân sau khi được ăn uống no đủ tương đối dễ nói chuyện, Vi Thuận Khánh trước nay không ngờ hắn sẽ bị chính người mà mình điều giáo dụ dỗ, cuối cùng vẫn đáp ứng nàng sẽ nghĩ cách làm Sùng Minh Đế mang nàng đi tham gia tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu vào ba ngày sau.

Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, không thể ứng phó nhiều người cho nên tiệc mừng thọ sẽ không quá lớn, cũng không mời nhiều người, cơ bản đều là thành viên hoàng thất, Phó Vương phủ đến lúc đó cũng sẽ đi, ngày này tới thực nhanh.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tiến cung trước một canh giờ, sớm hơn rất nhiều người, lão Vương gia lần này không tiến cung. Thái Hoàng Thái Hậu thấy họ đến vẫn thật cao hứng, kéo họ vào nói chuyện, hoàng tử hoàng tôn tới sau cũng không có đãi ngộ này.

Vừa đến giờ, cơ hồ tất cả mọi người đã đông đủ. Vài vị hoàng tử cùng công chúa đi theo mẫu phi của họ, ngồi xuống rồi Sùng Minh Đế mới khoan thai tới muộn, không chỉ như thế, hắn thế nhưng còn mang theo Diễm phi.

Thấy nữ nhân này xuất hiện ở cửa đại điện, mọi người trong lòng kinh ngạc, đây là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống sao?

Bất quá……

Mọi người trộm nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt quả nhiên không tốt. Tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu có thể nói là gia yến, bởi vì chỉ mời thành viên hoàng thất, mà Diễm phi chỉ là một phi tần, không con không cái, nàng không thể tới tham gia tiệc mừng thọ, kết quả Hoàng Thượng lại mang nàng đến, Thái Hoàng Thái Hậu không tức mới là lạ.

Khi Sùng Minh Đế cùng Diễm phi đi đến trước mặt, Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng nói: “Hoàng Thượng, ai gia không phải đã nói chỉ thỉnh thành viên hoàng thất tới tham gia tiệc mừng thọ, vì sao Diễm phi cũng tới?”

Diễm phi cứng người. Sùng Minh Đế lập tức giải thích: “Hồi tổ mẫu, trẫm chỉ là thông cảm Diễm phi mới vừa sinh non, cho nên…”

Thái Hoàng Thái Hậu không chờ hắn nói xong đã nói: “Hoàng Thượng không cần nhiều lời, chuyện của Diễm phi ai gia cũng nghe nói, ai gia chỉ hy vọng bệ hạ không cần bị tiểu nhân che đôi mắt mà mất phán đoán, không có đúng mực hoàng đế nên có.” Tưởng tượng đến nữ nhân này yêu đương vụng trộm, thậm chí hoài hài tử, nhưng không chỉ không bị xử tử, còn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt, bà rất sinh khí, hoàng gia chưa từng xuất hiện gièm pha như vậy, Hoàng Thượng lại không tin.

“Trẫm nhất định ghi nhớ giáo huấn của tổ mẫu.” Sùng Minh Đế chưa biểu đạt bất mãn gì, đầu hơi rũ, ở nơi không ai  người thấy, đôi mắt lại hiện lên một tia sắc bén.

Nhìn biểu hiện của hắn, Diễm phi cưỡng chế khủng hoảng trong lòng.

Theo bọn họ ngồi xuống, mọi người bắt đầu hiến thọ lễ Thái Hoàng Thái Hậu, lễ vật là một phần tâm ý, Thái Hoàng Thái Hậu sống đến tuổi này, cơ hồ dạng bảo vật gì chưa từng thấy, cho nên mọi người không dám chuẩn bị những đồ quá mức lóa mắt, nhưng chúc thọ ngữ lại hoa hoè loè loẹt.

Phó Vương phủ đi sau, khi đến phiên bọn họ, cơ hồ lực chú ý của mọi người đều tập trung ở bọn họ, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Phó Vương phủ xuất hiện ở tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, dĩ vãng chỉ đưa lễ vật đến chứ người không đến.

An Tử Nhiên ôm một cái hộp hơi dài đi cùng Phó Vô Thiên đi đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nói một câu chúc thọ bình phàm không xuất sắc lại ấm áp rồi dâng lễ vật.

Thái Hoàng Thái Hậu tự mình mở hộp, bên trong là một bức họa, là tổ tôn bốn đời sáu người, là bà cùng năm người Phó Vương phủ, có cả Phó Dịch ở bên trong, Thái Hoàng Thái Hậu lập tức thu hồi, trên mặt lại không dấu được vẻ cao hứng.

“Ai gia thực thích bức họa này.”

Phó Vô Thiên nhẹ nhàng cười: “Bà cố, Vương phi họa bức họa này, nhưng Vương phi không rành vẽ tranh, thời gian học cũng không dài nên họa thô ráp, mong bà cố không chê.”

“Không chê không chê.” Thái Hoàng Thái Hậu cười đến không khép miệng được, bà cao hứng còn không kịp, lễ vật này mới là bà thích nhất, tràn ngập nồng đậm tâm ý.

An Tử Nhiên có chút ngượng ngùng, bức họa là hắn vẽ, thời gian học ngắn ngủi, công lực còn chưa đủ nên hắn nhờ Phó Vô Thiên vẽ trước rồi hắn vẽ theo, so với ‘bản gốc’, hắn họa quả thực khó coi.

Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên cảm giác được tầm mắt ác ý, thấy Diễm phi ngồi trong một góc, gương mặt hơi vặn vẹo của nàng ta lập tức thu vào trong mắt, nàng ta không chút nào che dấu oán độc với hắn.

An Tử Nhiên hờ hững thu hồi tầm mắt, hắn không cần so đo với một người sắp chết. Diễm phi cũng cúi đầu.

Hiến xong thọ lễ, tiệc mừng thọ bắt đầu. Thái Hoàng Thái Hậu thực thích nói chuyện với hắn và Phó Vô Thiên, liền bảo hai người ngồi ở bên trái, bên phải là Sùng Minh Đế, mải nói chuyện với tằng tôn mà bỏ quên hoàng đế.

Thái Hoàng Thái Hậu gắp không ít đồ ăn ngon cho An Tử Nhiên, đều là món mà lão nhân gia thích ăn, khẩu vị thanh đạm, người không thích ăn ngọt đều có thể ăn, hương vị cũng thực hảo, cơ hồ trăm ăn cũng không ngán. An Tử Nhiên được Thái Hoàng Thái Hậu nhiệt tình tiếp đãi cũng ăn một chút, cũng uống nhiều nước.

Phó Vô Thiên đột nhiên đặt tay lên bụng hắn, thanh âm mang ý cười hài hước vang lên, “Ăn no căng?”

An Tử Nhiên hơi gật đầu, thấp giọng nói: “Ta muốn ra ngoài một lát.”

“Cần bổn vương bồi sao?”

“Không cần, ngài bồi bà cố nói chuyện đi.” Hắn lại không phải nữ nhân.

Phó Vô Thiên thỏa hiệp, “Cẩn thận một chút.”

Thái Hoàng Thái Hậu thấy hắn muốn đi ra ngoài, cũng muốn cho Phó Vô Thiên đi cùng nhưng cũng bị An Tử Nhiên cự tuyệt, tỏ vẻ một mình hắn đi là được, hơn nữa sẽ nhanh trở về, lão nhân gia mới nhả ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.