Hồ Bát giờ phút này tâm tình thấp thỏm, sống một ngày mà như dài bằng một năm. Đối phương bắt hắn tới nơi này, nhưng qua một ngày một đêm mà vẫn không có dấu hiệu sẽ thẩm vấn hắn, làm hắn cả buổi tối đều thực bất an.
Mấy tháng gần đây hắn đều làm việc ở xưởng điêu khắc, căn bản không đi đâu chọc đại họa, cho nên hắn có thể khẳng định người bắt hắn nhất định là chủ xưởng, nghĩ đến bọn họ có thể sẽ nghiêm hình bức cung, Hồ Bát liền sợ, lo lắng hắn sẽ khai ra người sai sử.
Chính vì biết rõ nên hắn biết đối phương khủng bố. Một khi hắn nói, dù được thả khỏi nơi này, hắn cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết, dù sao đều phải chết. Hồ Bát đột nhiên có điểm hối hận lúc trước vì sao lại ham mấy lượng bạc.
Khi hắn miên man suy nghĩ, cửa phòng chất củi mở ra, tiếng xích sắt xôn xao, Hồ Bát chưa từng hi vọng nó đừng vang lên như bây giờ. Quang mang sáng ngời chiếu vào phòng chất củi có chút tối tăm, Hồ Bát nhìn qua đi, theo bản năng nhắm mắt lại, khi hắn mở to mắt, người đã đi vào.
Hồ Bát vẫn luôn cho rằng người tới thẩm vấn sẽ có bề ngoài bưu hãn, không ngờ lại là một thiếu niên bề ngoài tuấn tú, vì ngược sáng, trên người thiếu niên như tản ra quang mang thánh khiết, cả người đều ngây ngẩn.
“Ngươi chính là Hồ Bát?” An Tử Nhiên đứng trước mặt hắn.
Hồ Bát một lát sau mới sực tỉnh, nhưng không đợi hắn trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876198/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.