Diễm phi vội vã để cho cung nữ và thái giám hầu hạ ả tất cả lui xuống, mình cũng đứng lên từ ghế mây, dáng dấp lười biếng một khắc trước biến đổi, trên mặt vội vàng hiện lên một nụ cười mỉm ôn nhu, nụ cười như thế cùng nụ cười duyên công thức hóa ứng phó Sùng Minh đế không giống nhau, mà là phát ra từ nội tâm.
Thân thể Diễm phi nhu nhược dựa sát vào trong lòng Vi Thuận Khánh.
“Ngày hôm qua không phải nói đi gặp hoàng thượng sao? Thế nào lại đột nhiên đến đây?”
Vi Thuận Khánh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của ả, lòng bàn tay vuốt ve bên hông ả, một luồng nhiệt nhất thời lan tràn, sắc mặt Diễm phi ửng hồng, trọng lượng cả người hầu như tựa ở trên người của gã ta.
“Hiện tại không được, hài tử của chúng ta còn phải nửa tháng nữa mới ổn định.” Diễm phi cho là gã muốn, từ sau khi gã mang thai, bọn họ quả thực chưa có làm qua, ả cũng muốn, nhưng là vì hài tử ả lại không thể không nhẫn nhịn.
Sắc mặt Vi Thuận Khánh đột nhiên lạnh băng, “Ta nói bao nhiêu lần rồi, cho dù là nơi riêng tư cũng không thể nói ra những lời này, tai vách mạch rừng chẳng lẽ không biết sao?”
Biểu tình của Diễm phi cứng đờ, biết gã là giận thật, vội vã an ủi nhu nhược tựa vào ngực gã nói: “Được rồi được rồi, sau này ta không dám nữa, ngươi không nên tức giận.” Ả chỉ là thật cao hứng có thể cùng nam nhân mình yêu có một hài tử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2876179/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.