Tô quản gia đầy phong trần mệt mỏi từ An Viễn Huyền chạy tới, một phen lão xương cốt ở trên xe ngựa điên cuồng hai ngày. 
Vốn chuẩn bị đi cùng Đại thiếu gia, nhưng An gia không thể một ngày không có người trông coi, ông lại là người khi còn sống lão gia tin tưởng nhất, vì vậy An Tử Nhiên để ông ở lại An gia. 
Nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời, ông là người chứng kiến việc đính hôn năm đó của hai nhà, lời ông nói ra sẽ càng có sức thuyết phục hơn, lão nhân kia hẳn sẽ không dễ dàng quên Tô quản gia như vậy. 
“Đại thiếu gia, mọi việc ở An gia lão nô đã sắp xếp thỏa đáng, ta cũng đã công đạo mấy người Phùng chưởng quầy, mặt khác có Tô Tử hỗ trợ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.” Tô quản gia nhấp một ngụm trà hoa lan, sắc mặt còn vương nét mệt mỏi, để không chậm trễ thời gian, ông liên tục không nghỉ ngơi đi suốt hai ngày, dọc đường xóc nảy, ngồi trên xe ngựa cũng không nghỉ ngơi được. 
An Tử Nhiên thấy thế, liền nói với Thu Lan đứng cạnh:”Mang quản gia xuống nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai nói sau.” 
Câu sau là nói với Tô quản gia. 
Tô quản gia nhu nhu huyệt thái dương, ông quả thực rất mệt, liền không phản đối, cùng An Tử Nhiên nói một tiếng rồi cùng Thu Lan lui xuống, từ lúc mọi người tiến vào biệt viện, đã dọn sẵn một phòng cho ông, không cần thu thập gì thêm, có thể trực tiếp vào ở. 
Hai người đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dia-chu/2875897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.