"Điện hạ!"
Tống Nguyên lần nữa hô lên, đi vài bước về phía trước, ánh mắt so với lúc trước dễ chịu hơn một chút.
Đây không phải là thân hình của một nữ hài tử.
"Quý Trọng?"
"Quý Trọng! Điện hạ đâu rồi?"
Tống Nguyên dưới chân lảo đảo một cái, lại nâng đầu lên, bóng dáng trước mắt đã biến mất, chỉ có một tòa núi đá đứng sừng sững.
Quả nhiên là núi đá a.
Thân thể không được lơi lỏng dù chỉ một chút, Tống Nguyên yếu ớt chống lên núi đá, có ánh nắng thấu xuyên qua hàng cây thưa thớt chiếu rọi trên người, nóng rực như lại bị lửa đốt.
"Điện hạ, không thấy điện hạ." Hắn lẩm bẩm: "Điện hạ bị hại rồi."
Nói hai chữ bị hại này, giọng chợt cất cao, tay bám vào núi đá muốn đứng dậy.
"Điện hạ không thể có chuyện được! Điện hạ, nương nương đã giao phó, ta sao có thể cô phụ."
Rốt cuộc không còn chút sức lực nào, vùng vẫy mấy lần vẫn không bò dậy nổi, lại ngã xuống dưới núi đá, âm thanh nức nở nghe không rõ đang nói cái gì.
Hoàng Cư ngồi chồm hổm ở trên núi đá, hờ hững nhìn.
Đây chính là Tống Nguyên.
Lúc trước chưa từng có cơ hội yên lặng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại cũng đã chẳng thể thấy rõ, vết thương trên mặt khiến hắn không thể nhìn rõ.
Đối với hắn mà nói Tống Nguyên là một người xa lạ, thật ra cái tên này cũng thế, cho đến Chu Nghĩa Khải đi tới Huỳnh Sa Đạo hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999962/quyen-3-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.