Tiết Thanh biết hắn phỉ nhổ cái gì.
Theo lý thì nếu nói những lời này thì đao phải để trên cổ con tin rồi, hoặc ít nhất cũng phải chiếm thế thượng phong.
Nhưng hiện giờ Tần Mai chỉ dùng hai ngón tay là thoải mái chặn trường kích của nàng lại, trông không giống bị kèm hai bên gì cả.
Tiết Thanh lại nhìn phía Tần Đàm Công: "Chờ lát nữa ta có thể giết hắn."
Nói xong, Tần Mai búng hai ngón tay.
Keng. Trường kích không bị bẻ gãy mà gấp khúc lại rồi thuận thế lật theo. Tiết Thanh cũng tùy theo mà thu hồi trường kích đang định rơi xuống đất.
"Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ." Tần Mai nói.
"Tần Mai." Tần Đàm Công nói.
Tần Mai dừng chân lại, để lộ hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh mặt trời, cười nói: "Cha."
Tần Đàm Công nói: "Con đã đến rồi."
Tần Mai dạ, nói: "Đương nhiên phải tới, chuyện lớn như vậy, có khi cha sẽ chết ở chỗ này, dù thế nào con cũng phải tới."
Tuy cuộc nói chuyện này rất kỳ quái nhưng cha hiền từ con quan tâm cũng không hòa thuận.
Tần Đàm Công nói: "Lúc trước một bên là mười vạn đại quân đang bao vây, một bên thì dùng con trai làm con tin, ta đương nhiên lựa chọn quân đội rồi. Con ấy hả, tuổi còn nhỏ không có tác dụng gì, chết thì sinh tiếp cho nên lúc tiễn ngươi đi, coi như con đã bị ta hại chết."
Tần Mai nở nụ cười, khóe miệng cong cong: "Nhưng con không chết."
Tần Đàm Công nói: "Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999954/quyen-3-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.