Câu chuyện này thật đáng sợ nhưng không vì thế mà đỉnh núi này lặng ngắt.
Bởi vì câu chuyện xưa đáng sợ ấy mang đến càng nhiều nghi vấn.
"Tại sao tiên đế muốn giết ông?"
"Đương nhiên ta không nghi ngờ ông tội ác tày trời, là kẻ đáng chết, ta chỉ hỏi thôi."
"Trên đời này không có chuyện yêu hận một cách vô duyên vô cớ, bất kể đúng sai."
"Còn ông với Tần công gia nữa... có quan hệ gì? Trông rất quen thuộc."
"Còn nữa..."
Tiết Thanh không ngừng hỏi.
Tần Đàm Công đứng dậy, quay đầu nở nụ cười.
"Không phải ngươi không muốn nghe chuyện xưa sao?" Hắn hỏi: "Sao lại hỏi nhiều như vậy?"
Bên kia, Tống Anh ngồi dưới đất, tay che mặt, không khóc cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, dường như đã bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Tiết Thanh mắt sáng lên, nói: "Giờ ta có thể đi rồi?"
Tần Đàm Công nói: "Không được."
......
Tiết Thanh thu chân lại.
"Vậy chỉ có thể nghe kể chuyện thôi." Nàng nhún vai, nói: "Bằng không tập trung ở chỗ này ngồi không chẳng có nghĩa lý gì."
Tần Đàm Công ôn hòa nói: "Ngươi muốn biết gì thì có thể hỏi, ta sẽ nói cho người biết. Hôm nay là để cho ngươi đến và nghe cho rõ."
Tiết Thanh à một tiếng, không nói gì.
"Ta và Tứ đại sư không có quan hệ gì." Tần Đàm Công nói tiếp: "Tứ đại sư là đế sư, ta không có tư cách gọi ông ấy một tiếng tiên sinh, cho dù may mắn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999942/quyen-3-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.