Hoàng Tự quyết định sự kế thừa của thiên tử Đại Chu. Nói ai có thể kế vị là người đó có thể. Ngay cả thiên tử cũng không thể dị nghị.
Tỏ vẻ phản đối quyết định của Hoàng Tự, Tiết Thanh có lẽ là người đầu tiên.
Tuy cái phản đối ấy chỉ là vì nơi chốn.
Người bên cạnh không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may xung quanh nàng có rất nhiều người. Tất cả đều có thể trông cậy vào kẻ khác.
Tri phủ Huỳnh Sa Đạo mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, sắc mặt cung kính, chuẩn bị tùy lúc hô theo. Hồ tướng quân nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, cảnh giác. Những quan viên khác ngẩng đầu nhìn phía trước, mong ngóng xem có thấy Tứ đại sư không để còn nghênh đón.
Vương Liệt Dương nói: "Điện hạ đừng đùa."
Lần đi Thương Sơn này, tri phủ Huỳnh Sa Đạo và Hồ tướng quân tất nhiên đi theo. Còn đám người Vương Liệt Dương thấy thời khắc này cũng muốn đi theo.
Tiết Thanh nói: "Có gì mà đùa." Khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Vương Liệt Dương: "Ai cũng nói là tiên đế bị thương khi săn thú ở đây, còn ta thấy nơi đây vốn không phải chỗ săn thú, chỉ là dễ bị thương. Vị Tứ đại sư kia có đáng tin không?"
Vương Liệt Dương nói: "Đầu tiên, thiên tử miệng vàng lời ngọc."
Tiên đế nói bị thương khi săn thú thì chính là bị thương khi săn thú, kẻ làm thần tử tin tưởng là được. Còn chân tướng như thế nào, bọn họ không biết, cũng không dám hỏi. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999936/quyen-3-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.