"Ta đưa Tống đại nhân về cho ngươi rồi đây."
Tiết Thanh bước vào đại doanh của Tống Anh, nói.
Tựa như hai đứa trẻ vừa cãi nhau xong, nói là cho ngươi kẹo này, thế là qua chuyện. Điều này thật quá buồn cười, đương nhiên Quách Tử An không cười bởi bây giờ không phải lúc để cười.
Từng tầng binh mã như ngọn núi trước mặt, mặc áo giáp, mang vũ khí, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt hung ác.
Tiết Thanh đi ở đầu tiên, sau lưng còn hơn bốn mươi người. Áo giáp và vũ khí của bọn họ đã xốc xếch không chịu nổi khi xung trận ban nãy. Đứng trước đại quân này, trông bọn họ hệt như con thuyền nhỏ trên biển rộng, chỉ cần một ngọn sóng dấy lên cũng đủ nuốt chửng bọn họ.
Ở nơi này, bọn họ không bảo vệ được Tiết Thanh, cũng không bảo vệ được chính bản thân bọn họ. Nhưng không sao hết, bọn họ chỉ cần tới đây làm chuyện này là đủ.
Tiết Thanh không hề ngừng lại, dường như không nhìn thấy bức tường người phía trước.
"Các ngươi đều là binh sĩ của Đại Chu, việc này không liên quan tới các ngươi." Nàng nói, lại cất cao giọng: "Đừng chơi cái trò này. Há có thể dựa vào cái trò này để uy hiếp ta. Ta sao có thể bị người khác uy hiếp."
Âm vang rất xa, bên trong không đáp lại nhưng binh trận được tách ra như nước. Tiết Thanh đi qua, nhanh chóng tới trước chủ doanh.
Đám người Quách Tử An bị chặn bên ngoài trướng, Tiết Thanh ra hiệu cho bọn họ nghe lệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999930/quyen-5-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.