Tống Nguyên không thể chết ở chỗ này, nhất là trước mặt nàng!
Quách Tử An lao đi như điên trên đường phố, khiến đám người xôn xao.
"Làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đám người trên phố nhìn người thanh niên đô con như nghé, kinh ngạc và khó hiểu.
Quách Tử An cáu giận không thôi. Tiết Thanh bảo hắn dẫn Hoàng Cư đi, không ngờ cái tên như tảng đá thoạt trông ngu xuẩn này lại nhạy bén đến vậy!
Nếu hắn thấy Tống Nguyên, nhất định sẽ giết Tống Nguyên. Điều này chỉ mang phiền toái tới cho Tiết Thanh!
Tại sao cái việc nhỏ như vậy mà mình không làm được!
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Quách Tử An quát to, vượt sát qua người đang kéo một xe củi chất đầy.
Xa phu kêu a a, tránh né không được. Xe lắc lư, đống củi chất cao như muốn đổ xuống...
Một bàn tay vươn tới, đẩy bờ vai gã. Phu xe lập tức đứng vững người lại. Dường như sức đẩy kia xuyên qua người mà ổn định chiếc xe.
"Cảm ơn, cảm ơn." Xa phu nói lời cảm ơn liên tục, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy ai bên người.
Chuyện gì vậy? Gã ngạc nhiên quay đầu, trong tầm mắt là một bóng người màu xanh, cao thẳng như trúc. Dường như đang bước chậm, nhưng chỉ chớp mắt đã đi rất xa. Lại chớp mắt cái nữa, bóng người đã không thấy tăm hơi.
Xa phu chớp mắt mấy cái. Người bên đường đã xúm lại.
"Ngươi không sao chứ?" Mọi người hỏi han.
"Không sao đâu." Xa phu nói, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999926/quyen-5-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.