Đại quân tập trung trên cánh đồng bát ngát.
Những dũng sĩ được vương trướng tuyển chọn kỹ lưỡng, mặc giáp nặng mũ dày rậm rạp tới gần thành trì.
Trên thành trì rất yên tĩnh. Không có tiếng trống trận, không có tiếng động ồm ào, chỉ có những dãy binh sĩ tay cầm nỏ, bộ mặt trang nghiêm và đờ đẫn nhìn ngoài thành.
"Được rồi." Một quan tướng thành Bình Diệu nhịn không được mà nói, nhìn vị tướng quan bên người: "Đã đến tầm bắn rồi."
Nhưng bị quan tướng phụ trách phòng thủ thành này không phát lệnh.
"Vẫn chưa tới." Hắn nói.
Sao lại chưa tới? Nếu để chúng tới gần nữa thì khó mà ngăn được. Sẽ có cá lọt lướt vọt quá tầm bắn, như vậy cơ hội bọn chúng leo lên tường thành sẽ càng nhiều... Người này có biết thành chiến không? Hắn nhìn lá cờ sau vị quan tướng này.
Khang.
Cũng là một cái tên mà chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Sắp sáu mươi bước!" Một binh lính nhịn không được, nói.
Khang Niên phất tay. Lệnh binh thổi kèn. Tiếng kèn chưa hết, tiếng dây cung được kéo căng đồng thời vang lên. Mấy trăm cung nỏ trên tường thành đồng thời bắn tên, hệt như mãnh thú há cái miệng to phun ra lửa...
Ngọn lửa bắn trúng lính Tây Lương ở ngoài sáu mươi bước, ngã xuống, hệt như lũ cá chết, để lộ bụng trắng.
Trống trận Tây Lương lập tức ngừng.
Ngay đó tiếng trống trận vang lên. Lính Tây Lương phía sau mang theo phẫn nộ mà vọt tới. Còn cung nỏ trên tường thành lại được lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999923/quyen-5-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.