Biết đến cái gì?
Các ngươi là ai?
“Vẫn” là bao lâu?
"Tên tiểu quan này rất thú vị, hắn dám lựa chọn chạy tới mật báo cho ta."
Giọng Tần Đàm Công vang lên, mang trên mặt nụ cười khe khẽ, hắn nhìn hai ngọn đèn dầu lay động tạo thành cái bóng trong phòng, như là thấy được cánh đồng hoang vu trong đêm đen lộng gió, một bóng dáng giơ cao tay đung đưa.
Trần Thịnh biết người hắn nói chính là Tống Nguyên, là lần đầu gặp gỡ, trong lòng của hắn dần dần lạnh như băng, cho nên “vẫn” là mới bắt đầu sao?
"Không, cũng không phải, tướng gia không cần sợ hãi, ta cũng không có cơ trí đến độ không gì không biết." Tần Đàm Công cười nói.
Tần Đàm Công rất ít nói đùa, hơn nữa chuyện cười này cũng không buồn cười.
"Tên tiểu quan này ở trước mặt ta thì nơm nớp lo sợ nhưng lại mang theo cái vẻ tiểu nhân vật ngoan độc." Hắn nói, nhìn về phía Trần Thịnh: "Tướng gia, ngươi biết cái gì gọi là tiểu nhân vật ngoan độc không?"
Trần Thịnh nói: "Có lẽ là con kiến cầu sinh hoặc là châu chấu đá xe."
Tần Đàm Công gật đầu, nói: "Tướng gia nói đúng, chính là vừa đáng thương vừa đáng hận."
"Chính là loại vì thắng một cuộc cá cược mà dám đi giết người, mặc dù cuộc cá cược kia có thể chỉ là một miếng bánh. Loại dũng khí này thoạt nhìn vừa buồn cười vừa không có ý nghĩa."
"Tên tiểu quan này lại còn dài dòng tố khổ ở trước mặt ta rằng bổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999913/quyen-3-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.