“Tống Nguyên, ngươi dám!”
“Muộn thêm mấy ngày nữa, mấy ngày nữa thì lũ tặc quân Tây Lương đã vào được trung tâm của Đại Chu ta rồi!”
Tiếng nói đầy tức giận của Vương Liệt Dương vang vọng khắp căn phòng.
Tùy tùng trong phủ của Tống Nguyên vội vã chạy tới nhưng đều bị những thị vệ của Vương Liệt Dương ngăn lại. Chức vị tể tướng cao như vậy có thể dạy dỗ được bách quan.
Tất nhiên, bách quan không phải ai cũng sẽ nghe theo lời dạy này. Ví dụ Tống Nguyên này. Nhưng mà lần này, trong phòng không có những tiếng tranh cãi hay to tiếng gì cả.
Sắc mặt Tống Nguyên vẫn rất bình tĩnh, hắn đáp: “Không hề, tướng gia, bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn đi theo Tần Công Đàm vì thế ta rất hiểu về tình hình chiến sự ở biên giới phía Đông Bắc.
Quân lính phòng vệ trong và ngoài thành đều do Vương Liệt Dương quản lý, thế nhưng Tần Đàm Công lại nắm hoàn toàn trong tay quyền điều khiển binh mã, không ai có thể can thiệp vào. Từ ngày hắn bị bắt đi thì toàn bộ mọi quyền hành đều hiển nhiên chuyển hết cho Tống Nguyên.
“Vương đại nhân ngươi không được nói lý thuyết suông.”
Tống Nguyên đáp: “Quân Tây Lương hung hăng vượt qua biên giới, chúng ỷ vào quân mạnh mà đánh nhanh rút gọn. Qua khu vực biên giới thì chúng sẽ không khác nào rơi vào một vũng lầy, vì thế chúng ta có đủ thời gian để đối phó với bọn chúng.” Hắn đặt văn kiện xuống bàn, tiếp tục nói: “Huống hồ bây giờ đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999907/quyen-3-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.