Gió xuân tháng ba, trong cáo thị mới dán viết là truy nã phỉ tặc, còn có một bức họa mới.
Bức hình không vẽ ngũ quan mặt mũi mà là thân hình, hai tay thiếu nữ cầm ngang một thanh trường đao, bóng hình vai ngay lưng thẳng.
Quách Tử An nhìn một chút, cười khanh khách.
"Nhỏ tuổi như vậy đã là phỉ tặc rồi." Có một binh lính khoác lên vai hắn, cũng cười khanh khách một cái nói: "Không biết công phu như thế nào? Động tác võ thuật có đẹp mắt hay không."
Công phu của nàng hắn tận mắt chứng kiến là vung tay dọa người, lúc đó còn chưa có ra hình dáng gì, bởi vì quả đấm đó là nhằm vào ba huynh muội nhà bọn họ.
Đối với những chuyện khác Quách Tử An chưa từng thấy qua, hắn chỉ thấy nàng bị thương, thương tích khắp người, không chỉ một lần.
Mọi người cho rằng công phu thấp mới bị thương nặng, thực sự thì công phu càng cao bị thương càng nặng.
"Không biết." Hắn cười nói, chỉ cáo thị một cái: "Nhưng mà có thể trở thành người bị truy nã đã đủ lợi hại rồi."
Vậy cũng có lý, làm gì có phỉ tặc nào đáng giá phát cáo thị chứ, các binh lính cũng cười lên.
"Đi đi, đi nghỉ ngơi."
"Không nghỉ ngơi được, ngoài tra xét cửa thành, nhất định phải lục soát khắp nơi."
"Làm binh lính càng ngày càng bận rộn hơn, một trận đánh rõ ràng cũng không có."
"Tiểu tử ngươi chẳng lẽ còn mong đi đánh giặc?"
Một đám binh lính cười cười nói nói đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999870/quyen-3-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.