Đây chính là Tứ đại sư.
Tống Anh hơi tò mò nhìn đại hòa thượng trước mắt.
"Ngài chính là Tứ đại sư?" Nàng hỏi.
Tứ đại sư gật gù, nói: "Đúng vậy."
Tống Anh nói: "Vậy ngài nhận ra ta không?"
Câu này vừa nói ra, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Trước khi đến mọi người đã đoán rất nhiều, các chuyện như nghịch tặc Tần Đàm Công bị định tội, tiểu hoàng đế giả huyết thống thiên tử vân vân, hay Bảo Chương đế cơ chết mà sống lại rồi sau mười năm trở về, tất cả những chuyện này Tống Anh muốn nói như thế nào với Tứ đại sư và giải thích câu chuyện thân phận của chính mình như thế nào với Tứ đại sư.
Không ngờ nàng không giải thích, mà là hỏi dò.
Nàng không nói, nàng để Tứ đại sư nói, để Hoàng Tự nói.
Đây là tự tin, cũng là thái độ kiêu ngạo.
Không ít quan viên cúi đầu, đều thu lại các loại tâm tình che giấu dưới đáy lòng như tò mò khinh thường thậm chí chờ mong xem náo nhiệt, an tĩnh chờ đợi Tứ đại sư trả lời.
Tầm mắt Tứ đại sư nhìn về phía Tống Anh, da dẻ hắn nhăn nheo, bên dưới nếp nhăn không nhìn ra chút tâm tình nào.
"Tiếc rằng trên mặt điện hạ có vết thương, không quá giống khi còn bé." Tống Nguyên không nhịn được mở miệng nói.
Trần Thịnh lườm hắn một cái, vẻ mặt có chút tức giận.
Hoàng Tự lẽ nào chỉ nhìn gương mặt sao? Điện hạ không nói chuyện này, mà là vẻ mặt thản nhiên lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999833/quyen-3-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.