Gió tuyết ào ào. Trên lớp giáp của đám lính canh hoàng thành đều phủ đầy tuyết trắng, bọn họ nhìn một chiếc xe ngựa chạy tới, không hề ngăn cản.
"Tiết tiểu thư." Mấy nội thị đứng chờ tiến lên.
Xe ngựa dừng lại. Màn xe được vén lên. Tiết Thanh và Tống Hổ Tử còn mặc đồ tang đang ngồi trong xe.
"Tiết tiểu thư, mặc áo choàng lên là được rồi." Nội thị dâng hai áo choàng bằng gấm rất dày lên.
Tiết Thanh giơ tay nhận lấy, bảo ừ, rồi định buông màn xe xuống.
"Tiết tiểu thư, Hoàng Thành ty nằm ngay gần đây." Một nội thị nhắc nhở một cách kín đáo, ý là có thể xuống xe đi bộ được.
Tiết Thanh nói: "Ôi, vết thương hãy còn đau, thật không tiện mà." Nói xong buông màn xe xuống.
Mấy nội thị xấu hổ nhìn nhau, vết thương còn đau? Không phải tự mình đi đưa tang được sao. Thôi. Mấy người đi trước dẫn đường, dẫn xe ngựa tới chỗ Hoàng Thành ty.
......
Đại lao không vì chờ Tiết Thanh mà yên tĩnh.
Các quan viên Hoàng Thành ty đang cầm một chồng văn thư thật dày, không ngừng hỏi.
"Tội mưu loạn của Ngũ Đố quân là do ngươi mưu hại?"
"Ta mà cần mưu hại à? Ngũ Đố quân vốn là đội quân của đám người có tội, chẳng qua tiên đế vui đùa nên tiện tay lập nên. Thực cho rằng mười mấy năm cầm binh của ta là trò đùa à?"
"Tần Đàm Công, cho nên ngươi ghen ghét việc Ngũ Đố quân thành một đội quân à?"
"Ta mà phải ghen tị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999809/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.